Cho đi vài ngàn đồng và có được ấn tượng tốt

Trong thời buổi kinh tế canh trạnh, công nghệ đã giúp việc kinh doanh đã bớt mệt hơn nhờ những công cụ thu thập và phân tích số liệu, hệ thống tự động hoạt động. Nhưng đó là công cụ, là cái hoạt động bởi lập trình nên nó chỉ làm theo những điều kiện được thõa mãn. Vì thế, vẫn còn cần sự tham gia của con người vào việc tương tác với khách hàng. 

Và tôi cũng đã có được một bài học về chuyện làm hài lòng của 2 bạn nhân viên tại cửa hàng tiện lợi Bách hóa XANH (Đường 27, Tân Phú, Hồ Chí Minh) thông qua cuộc đối thoại giữ nhân viên 1 (nv1) và nhân viên 2 (nv2). Chuyện là thế này:

" . . .
nv1: Ê chị, hôm bữa có bà khách mua đồ. Em thấy bớt họ vài chục mà mua được 2 cái thì cũng lợi.
nv2: Ừm. Chị thấy thế cũng được. Mình bớt họ vài chục mà mua được 2 cái thì họ cũng thích. Mình cũng có doanh số.
nv1: Dạ đúng rồi, thường mua 1 cái mình cũng không lời nhiều. Giờ họ mua 2 cái, mình bớt một ít. Đổi lại mình có doanh số, họ cũng vui.
...
nv2: Có lần có cô vào mua quá trời đồ, họ xin thêm túi đựng thì chị cũng cho thêm. Chứ tiết chi mấy cái bao. 
nv1: Em thấy đúng. Em nghĩ có chị em mình mới làm vậy. Khách cần mà thấy hợp lý thì cho, giảm giá được cái nào thì giảm. Chứ kỳ kèo, làm khó khách thì lần sau họ khó quay lại mua.
nv2: Uhm. Chắc vậy nên chị em mình làm chung được. Chứ làm cùng ca với mấy đứa khác khó,
. . . 
nv2: Nói chung mình làm cái gì tốt cho khách thôi.
. . ."

Đó là đoạn đối thoại tôi lắng nghe được. Trên đấy là trích ra những câu, đoạn tôi cảm nhận được giá trị mà họ muốn mang đến cho khách hàng. Và một phần cũng không nhớ hết nói gì, ấn tượng cái gì thì ghi cái đấy thôi. Có khi biến tấu thêm nữa.

Đấy, cuộc trò chuyện giữa 2 bạn nhân viên này làm tối thấy khá thú vị và có phần ấn tượng. Bởi vì ngay cả nhân viên bán hàng tại cửa hàng, có thể nói vị trí thấp và ít lương nhất trong công ty có suy nghĩ như vậy. Đặt lợi ích khách hàng, sẵn hàng làm hài lòng khách hàng nhưng hợp lý. 

Qua câu chuyện này, mình nghiệm ra 2 vấn đề.

Một là dám cho đi thì mình sẽ nhận lại được. Trong làm ăn, nếu chúng ta biết cách cho đi khôn khéo và đúng, thì những gì cho đi sẽ được bù đắp lại xứng đáng. Hay cung cách ta phục vụ khách hàng sẽ tương ứng với số thu nhập ta có được. Ở câu chuyện trên tôi suy nghĩ rằng, nếu 2 bạn nhân viên đấy phục vụ tốt, sẵn hàng làm hài lòng khách hàng, mang đến những giá trị cho khách hàng. Thì chuyện doanh số hàng tháng chắc chắn sẽ cao, cũng như để lại ấn tượng tốt trong lòng khách hàng. Lúc này sẽ có những vị khách hàng trung thành, và chính họ cũng đóng góp tới 80% doanh số bán hàng. Với quy luật 80/20 thì đều đấy sẽ đúng.  Với những gì họ học và làm được sẽ tạo ra 20% khách hàng trung thành mang đến 80% lợi nhuận.

Quay vấn đề đầu tiên đã giúp mình hiểu hơn về giá trị từ 2 cuốn sách Người dám cho đi và Quy luật 80/20. Nó thật sự ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bạn.

Hai là tôi nhận thấy rằng ban lãnh đạo của Bách hóa XANH  có thể đã truyền cảm hứng cho đội ngũ nhân viên. Đào tạo ra những con người làm giỏi từng vị trí, làm tốt và tốt hơn. Bời vì tôi đến nhiều cửa hàng, hệ thống bán hàng và người tôi thường gặp sau cánh cửa chính là nhân viên ban hàng. Nhưng mấy nơi có thể tạo ra những nhân viên làm việc có suy nghĩ và đặt lợi ích khách hàng lên trên.

Cuộc sống luôn mang đến cho ta những bài học thật quen thuộc. Chỉ cần quan sát xung quanh, lắng nghe thật sự sẽ giúp chúng ta học được rất nhiều từ cuộc sống. 

#thuthachviet100ngay
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Toilet, nơi cảm xúc thăng hoa

Nhà tôi có một cái toilet, nó là nơi mà có những kẻ muốn vào bằng được, nhưng vào rồi chỉ nhanh chóng muốn ra cho xong.



Toilet nhà tôi là một căn phòng được ốp gạch men trắng xung quanh, nhìn trắng tinh như áo mới. Trong phòng có một cái bệ cầu được tráng men trắng, ngay bên trái cửa ra vào là có một tấm gương (kính) soi rất đẹp và trong vắt, bên dưới một cái lavabo màu trắng luôn. Nói chung là căn phòng tràn ngập một màu trắng thuần khiết như từng giọt nước suối. À, còn cái vòi sen màu bạc lấp lánh phun ra từng tia nước mát lạnh nữa chứ.

Mỗi sáng thức dậy, nơi tôi bước vào đầu tiên chính là cái toilet. Bởi vì nó có tấm gương lớn để ngắm cái mặt khờ khạo mỗi sáng, có lavabo để tôi rửa mặt và làm trắng sạch hàm răng còn mọc thiếu. Bước vào căn phòng là một cảm giác mát lạnh, mọi thứ trắng tính cho tôi cảm giác như ở một nơi nào đấy mà chẳng phải nhà mình.

Những lúc Tào Tháo gọi tên, cái bồn cầu trong toilet luôn chờ đón để tôi tâm sự với ông Tào Tháo. Bước vào như được trao niềm vui, xã hết mọi âu lo tròn trịa hạnh phúc. Những lúc như thế toilet nhà tôi như là nơi mà cảm xúc thật thăng hoa. Mọi ưu phiền đều được giải thoát.

Mùa hè về, là những ngày oi bức, cả người nóng nực khó chịu, mồ hôi mồ kê cả người. Những tia nước được phun ra từ cái vòi sen, từng giọt nước chảy dài trên da đã xoa dịu đi cái nóng của mùa hè, cảm giác như được giải thoát khỏi địa ngục vậy. Bước ra khỏi toilet là một con người khác, một cảm giác khác hoàn toàn, đầu óc thật nhẹ nhõm.

Cuộc sống của tối có lẽ không thể thiếu được nó. Giúp tôi thoát khỏi cái nóng rát người. Là nơi tâm sự mỗi lần Tào Tháo gọi tên. Là điểm đến mỗi sáng thức dậy để chuẩn bị một ngày mới. Mang đến cho tôi một cảm xúc thăng thoa. Nhưng mà, có thể đó cũng là nơi để chôn vùi bao nỗi buồn khó nói.

Cuộc sống mà, đôi lúc sẽ gặp bao khó khăn và nỗi buồn trước mặt. Trong ta là một con người yếu đuối, ta mệt mỏi với mọi thứ xung quanh, ta muốn lãnh trốn mọi thứ. Bước về nhà, ta lại gần toilet, mở cánh cửa và bước vào. Bước vào thế giới của ta, nơi chẳng ai biết ta ngoài ta. Nhìn vào tâm gương để thấy con người hiện tại của ta, nhìn vào để thấy ta hiện tại như thế nào, để rồi xóa bỏ nó đi và tiếp tục cố gắng. Mở nước vòi sen thật lớn, đứng mình dưới dòng nước như thác đỗ, rồi để nước mắt trôi theo những dòng nước và cuốn hết đi bao ưu phiên, để rồi ta cảm thấy có động lực hơn. Bước ra khỏi căn phòng là một ta khác hoàn toàn.

Cuộc sống sẽ cho ta một nơi . . .

Đến đây tôi đã hết biết viết gì rồi, xin nói một cầu rằng. Dù cuộc sống có như thế nào đi nữa thì hãy tìm đến toilet nhé, nó sẽ chào đón khi bạn đến và chẳng muốn níu kéo ai ở lại đâu.

#thuthachviet100ngay

Share This:    Facebook Twitter
Read More

Tình yêu Sử

Từ tôi bắt đầu đánh đổi sự tự do của mình để bắt đầu con đường học tập chính thống. Bắt đầu lên 6 là bước chân vào lớp 1. Trãi qua 12 năm ròng rã, đầy chông gai và thử thách để có thể tốt nghiệp và lấy lại sự tư do của mình. 12 là quãng đường thật kinh dị với tôi, cứ tới giờ học môn lịch sử là nỗi sự hiện ra trong đầu, tâm trí luẩn quẩn, nỗi lo chưa thuộc bài và bị gọi trả bài, tới giờ kiểm tra là hàng trăm sự kiện và ngày tháng cần phải nhớ. 

Chẳng hiểu sao lại thế nữa. Môn học lịch sử có lẽ là nỗi ám ảnh của tôi suốt 12 năm cấp sách đến trường. Đôi lúc tự hỏi, tại sao lại phải học cái môn nhàm chán thế này, cái môn chỉ có ngày tháng năm sinh, chỉ có chữ với chữ là chữ, toàn mấy ông mấy bà cả ngàn năm có biết mặt mũi gì đâu, có biết thì chỉ qua mỗi bức ảnh chân dung in trên trang sách và bên cạnh là cả một trang dài chú thích. Tôi chẳng có tý tình yêu nào về lịch sử cả.

Rồi 12 năm cố gắng để thoát khỏi lịch sử, giành lại cái tự do đã đánh mất 12 năm trước cũng đã đến. Tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi đã không còn phải học lịch sử nữa, tôi đã tự do. Cái ngày ấy đến cảm giác thật sung sướng như ngồi đầu ngỏ chờ mẹ đi chợ về, thấy bóng mẹ tự xa là la ói lên. Mẹ đi chợ về, mẹ đi chờ về. Chạy ba chân bốn cẳng lại cái giỏ để tìm quà vặt. Thật ra có mong chờ mẹ đi chợ về đâu, mà chờ cái giỏ mẹ đi chợ về có quà vặt hay không thôi. Hôm nào có quà thì mặt tương rói, còn không có thì mặt buồn rủ như mất sổ gạo vậy. (Sổ gạo - Vào thời bao cao cấp nhà nào cũng có một cuốn sổ để nhận gạo, cứ đến ngày là mang sổ đi nhận gạo. Hôm đấy không tìm thấy sổ gạo là cả nhà buồn rủ rượi)

Thế nhưng con đường học tập đâu dừng ở đấy. Mà tiếp tục với giảng đường đại học. Lên đây nghe còn kinh dị hơn nữa, phải học những môn như triết lý, về Bác Hồ, về lịch sử Đảng. Nghe xong mà cảm giác như mình bị lừa vậy, đâu thấy tự do gì đâu. Mà chẳng khác gì được chuyển từ nhà tù này, sang một nhà tù khác. 

Tiếp tục con đường học tập ở ĐH, tôi có cơ hội được tiếp xúc nhiều hơn những gì tôi thường gặp hằng ngày. Có nhiều bạn bè mới, môi trường sống mới, nhiều món ăn mới, cách sống mới, và một lượng kiến thức mới. Đầu óc tôi như được mở ra một cách cửa mới tràn ngập bao điều thú vị. Tiếp nhiều được nghe nhiều câu chuyện về cuộc sống, lịch sử, con người, xã hội. Đọc nhiều được biết thêm về cách sống, làm việc, đối nhân xử thế, giá trị văn hóa, lịch sử. Và một điều thật sự đã thay đổi, tôi bắt đầu có tình yêu với lịch sử, những môn học người ta nói là khô khan và nhám chán, chỉ toàn chữ, chỉ cần học thuộc lòng là được. Tôi bắt đầu có cái nhìn khác về lịch sử. Về những giá trị mà nó mang lại cho chính tôi và mọi người. Lịch sử không đơn thuần chỉ là môn học mà tôi từng biết, nó là cả một quá trình hình thành và phát triển của một đất nước, của nhân loại. 
Được tiếp xúc với lịch sử ở một góc độ khác, qua những mẫu chuyện được được kể lại, qua những buổi trò chuyện, qua những chuyến đi. Tôi thấy rằng lịch sử sao thú vị thế, sao nó cho tôi nhiều bài học về cuộc sống thế. Những lần trãi nghiệm đấy, làm tôi tiếc nuối về 12 năm đấu tránh để thoát khỏi cái môn lịch sử nhàm chán ở trường học. Tôi ước rằng lúc đấy được nghe, được truyền cảm hứng về lịch sử nước nhà, những gì dân tộc ta đã trãi qua. Thì có lẽ tôi đã yêu và quý trọng hơn lịch sử biết bao, tôi sẽ không để phí 12 năm tiếp xúc với lịch sử. Tôi sẽ biến những con số, những sự kiến trên trang giấy trở nên sinh động hơn, thú vị hơn để các bạn cùng lớp có thể học tập. Cùng cảm nhận giá trị của lịch sử, cùng có những bài học để bước ra đời vững tin hơn.

Và gần đây nhất, một lần tình cờ thấy sự xuất hiện một bài viết khen tặng một cuốn sách viết về lịch sử nhưng không hề khô khan. Cuốn sách xuất hiện khắp nơi trên các mặt báo. Sức nóng không chỉ dừng ở đấy, nó còn xuất hiện trên các chương trình giới thiệu về sách. Nó rất thú vị, dẫn dắt người đọc qua từng trang sách. Cuốn sách đấy là Sử Việt - 12 Khúc Tráng Ca của tác giá Dũng Phan. 

"Tác phẩm “Sử Việt - 12 khúc tráng ca” kể về 12 câu chuyện dựng nước và giữ nước thời phong kiến, được chọn lọc theo tính chất quan trọng và hùng tráng trong dòng chảy lịch sử Việt Nam. Cuốn sách là sự kết hợp của những tư liệu lịch sử đã được kiểm chứng, xen kẽ với nhận định và đánh giá của người biên soạn. Tác phẩm kể lại các câu chuyện Sử Việt đầy hấp dẫn bằng một cách tiếp cận hoàn toàn mới, không phải như tiểu thuyết dã sử, nhưng cũng không phải là một tài liệu chuyên khảo khô khan." - Trích dẫn một đoạn từ phần giới thiệu sách. 

Cuốn sách đã mang đến một luồng gió mới về cách tiếp cận lịch sử, một cách nhìn khác về lịch sử. Có lẽ cuốn sách đã phần nào đấy truyền tình yêu lịch sử vào trong tôi.

Bạn biết đấy, mọi thứ phát triển đều có một quá trình hình thành tư đơn sơ đến hiện đại. Bắt đầu từng bước đi để đạt đến từng giải đoạn. Chính lịch sử sẽ cho ta nhìn thấy được quá trình đấy, lịch sẽ cho ta những bài học để ta có thể tiếp bước con đường phía trước. Nhìn lại quá khứ không phải để tiếc nuối, mà để ta biết mình đang ở đâu. 

P/S: Bài viết này không phải để giới thiệu sách đâu. Chỉ mượn sách để tiếp nối cho bài viết thôi. Nhưng mà cũng có phần cố tình trong đấy. Các bạn nhớ mua sách để đọc nhé. 
Đọc để biết sử ta
Đọc để thấy sử ta hoành tráng thế nào.

#thuthachviet100ngay

Share This:    Facebook Twitter
Read More

Tìm lại ước mơ?

Chắc sẽ có một ai đó cũng đã từng hỏi bản thân mình rằng. Ước mơ của mày là gì vậy? Mày muốn làm cái gì? Đều gì mày thích và làm hết mình? Bản thân ta mông lung, mơ hồ về chính mình, chính cuộc sống của chính mình. Mọi con đường dường như là không thấy đích đến.

Tôi cũng vậy đấy, chỉ là một chàng trai mới bước ra đời, mới 24, 25 tuổi đầu. Còn khá trẻ, còn non nớt với xã hội muôn vàng khó khăn hiện nay. Như thỏ con rời hang khám phá thế giới hoang dã. Thế giới mà nguy hiểm luôn rình rập xung quanh, trong bụi cỏ xanh ngắt và ngát hương thơm có thể có một con sói đang ẩn mình, một dòng sông trong xanh và hiền hòa có thể có một con cá sấu đang nằm chờ. Mọi thứ khi ta nhìn là vậy, nhưng chưa chắc nó đã vậy. Đằng sau vẻ đẹp hút hồn là một bứt tường chông gai. Khi ta mù quán lao vào sẽ là một cái kết đắng lòng.


Với tuổi trẻ đầy khát khao, tràn đầy năng lượng trong từng mạch máu, bên cạnh đấy lại là cái non của kinh nghiệm sống đã cho tôi nhìn thấy cuộc sống như một màu hồng. Ấp ủ bao ước mơ với niềm tin cháy bỏng vào cuộc sống, ta sẽ thực hiện một cách dễ dàng, mọi người sẽ ủng hộ, ta sẽ làm hết mình rồi sẽ có phần thưởng xứng đáng, ta sẽ đi chia sẻ kinh nghiệm với các bạn sinh viên, ta sẽ tham gia những diễn đàn sự kiện nơi mà quy tụ nhiều người tài giỏi. Ôi, những suy nghĩ thật sự là tuyệt vời và tràn đầy năng lượng.

Bước vào con đường đại học là một đều có thể tuyệt vời đối với tôi, tôi được tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, các hoạt động sinh viên như mùa hè xanh, tiếp sức mùa thi, những buổi sinh hoạt vui chơi, và cả những hoạt động thiện nguyện nữa. Những điều đấy đã tiếp thêm năng lượng cho tôi mỗi ngày, để thực hiện những ước mơ và dự đính sau khi ra trường. Mạnh dạng hơn, quen hơn với môi trường mới đã giúp tôi sẵn sàng bước ra vòng tròn an toàn của mình, mở rộng cái vòng tròn này ra hơn nữa. Tôi bắt đầu tìm hiểu và tham gia những lớp học kỹ năng, những đội nhóm kinh doanh, những bài học về khởi nghiệp. Ngoài giờ học, dành khá nhiều thời gian cho các buổi workshop, meeting hay event chia sẻ về kinh nghiệp lập nghiệp và khởi nghiệp, kinh doanh. Mỗi lần như vậy, tôi được học hỏi rất nhiều, kết giao nhiều bạn bè hơn, cũng như tinh thần cảm thấy mong muốn thực hiện ước mơ của riêng mình.

Nhưng mà, mọi chuyện đâu có thể dễ dàng như vậy được. Ta bắt đầu có những vấp ngã đầu tiên, ta bắt đầu có những trãi nghiệm tồi tệ đầu tiên, bắt đầu có những bài học về cuộc sống đầu tiền. Và bức tranh màu hồng dần nhuốm màu, mọi đều tốt đẹp đã không còn như trước. Cuộc sống bắt đầu có những áp lực của chính nó, bản thân tôi có những lúc buôn thả vì thỏa mãn với những gì mình đạt được. Mọi chuyện cứ thế diễn ra, rồi đến chuyện việc làm. Ta sẽ làm gì? Công việc của ta sẽ là gì? Những suy nghĩ về khởi nghiệp? Đặt nặng việc chứng tỏ mình, thực hiện hoài bão, dần dần đã làm tôi quên lãng đi bản thân mình, đưa tôi vào trạng thái mông lung, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Sự mông lung bắt đầu từ đây.

Tôi tự hỏi ước mơ là gì? Ước mơ của mày trước đây đâu rồi. Tôi khủng hoảng, tôi bàng hoàng trước cuộc sống. Tôi trở nên mông lung với chính bản thân mình. Con đường đi tìm lại ước mơ có lẻ đầy chông gai hơn bao giờ hết. Con đường ấy đi như thế nào nhỉ. Làm sao tìm ra được con đường để đi đến đích, đến ước mơ của mình. Ôi, có lẻ thật là mệt mỏi và chản nán. Có lẻ sự buông thả bản thân lại xuất hiện nữa rồi. Bạn thì sao, cũng đà từng như vậy chứ?

Con đường để tìm lại chính mình, tìm lại ước mơ có lẽ sẽ khó với tôi. Điều gì đã ngăn cản bản thân mình nhỉ? Tại sao tôi lại thấy khó như vậy? Các câu hỏi cứ lỡn vỡn trong đầu, nó cứ hiện ra không ngừng. Trong tôi vẫn còn mông lung đấy.

À rồi. Rồi sao nhỉ. Rồi đi tìm thôi chứ sao. Tôi bắt đầu tìm cho mình những công việc, những môi trường mới để thử thách chính mình, để hy vọng tìm lại được chính mình ở đâu đó ngoài kia. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm được cho mình một công việc. Mà nó đến với tôi dễ dàng lắm. Thế là, niềm hy vọng và niềm tin đặt vào công việc mới. Tôi ấp ủ bao hoài bão rằng công việc này sẽ giúp mình, sẽ giúp mình rất nhiều. Thế nhưng mọi chuyện lại hoàn như cũ, tôi lại tiếp tục mông lung, lạc lõng trong công việc, không thể tìm thấy mình ở nơi đây. Và thế là tôi chọn rời xa công việc mà đã đặt cả hy vọng vào.

Cuộc sống vẫn cứ diễn ra, bởi vì nó là cuộc sống mà. Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục nuôi hy vọng một công việc mới khác sẽ cho kết quả tốt hơn thôi. Một công việc mới khác đã đến, lần này là một công việc hoàn toàn khác. Tôi cũng đã lên kế hoạch cho công việc lần này, tập trung hơn và quyết chí hơn. Thế nhưng cũng chẳng được bao lâu, mọi thứ lại hoàn về như cũ. Tôi đã chọn rời xa công việc. Trong tôi vẫn còn mông lung đấy.

Hành trình đi tìm lại chính mình, tìm lại ước mơ vẫn cứ thế diễn ra trong tôi. Công việc mới vội đến, rồi cũng vội rời xa tôi. Cái vòng luẩn quẩn vẫn còn đấy.

Gần đây, tôi vô tình đọc được một bài viết trên kênh 14. Bài viết nói về một chàng trai 20 tuổi, anh chàng tên Đỗ Đức Mười rất mê siêu nhân và anh ta đã rất kỳ công tạo ra những bộ đồ siêu nhân. Đọc qua bài viết đã cho tôi thấy rằng đôi lúc ước mơ thật là bình dị và giản đơn. Ta có thể làm một công việc mình không thích, nhưng nó có thể giúp ta nuôi dưỡng ước mơ, ta vẫn còn đấy ước mơ của chính mình, thì đấy chính là động lực để ta tiếp tục công việc.

Câu chuyện về ước mơ có lẽ tôi sẽ bỏ ngỏ ở đây vậy. Hành trình tìm lại ước mơ vẫn còn ở đấy. Câu chuyện về ước mơ vẫn còn đấy. Bởi vì tôi tin rằng, trong đời ai cũng có khoảng thời gian của riêng mình. Khoảng thời gian để bắt đầu ước mơ, khoảng thời gian để ta tìm và thực hiện ước mơ. Với tôi chẳng biết khoảng thời gian ấy khi nào đến nữa. Những hành trình vẫn còn trước mắt để tiếp bước, chỉ cần tôi luôn cố gắn. Ấy chắc sẽ đến thôi.

#thuthachviet100ngay
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Con ma men dẫn lối


- Cốc cốc
- Mở cửa, mở cửa cho tôi.

Người chồng say xin sau buổi nhậu chiều với các đồng nghiệp trong công ty, gắt giọng gọi vợ mở cửa. 

- Anh về đấy rồi à. Lại uống say nữa rồi. (Người vợ nhẹ giọng trả lời.)

Người vợ dìu chồng lại gần chiếc ghế sofa để anh nằm nghỉ. Còn cô nhẹ nhàng ra bếp pha ly trà gừng.

- Tôi uống say là vì ai? Cũng vì cuộc sống gia đình này thôi. Tôi phải đi nhậu, tạo quan hệ để có thể kiếm được nhiều tiền lo cho cô, cho con. (Người chồng vừa nói, vừa quát to.)
- Anh uống trà gừng này đi, cho nó giải rượu. 
- Tôi không cần. (Người chồng quơ tay làm rớt cái ly, nước đổ tràn ra sàn nhà, các mảnh vỡ nằm khắp nơi.)

Người vợ cuối người lau dòn sàn nhà, quét sạch các mảnh vỡ thủy tình, mặc kệ người chồng quát tháo và than phiền. Rồi ngày qua ngày, cuộc sống gia đình càng lúc càng căng thẳng hơn sau mỗi lần người chồng say xin về nhà. Có những bữa cơm nguội vợ con đợi chồng. Có những bữa cơm canh đỗ, chén vỡ vì nỗi lo tài chính. Có những hôm phải gửi con sang nhà hàng xóm để học bài...

Cuộc sống căng thẳng cứ leo thang. Sau mỗi cuộc nhậu của người chồng là gia đình mang bầu không khí ảm đảm. Vợ chồng cãi nhau, con cái lo sợ, bữa cơm thiếu vắng.

Có hôm người chồng mời bạn bè về nhà xem bóng đá, ăn uống. Rồi bày bừa ra khắp cà nhà. Người vợ đón con đi học về thấy cảnh thật là ngao ngán. Sự cam chịu trong cô đã đến đỉnh điểm, cô bực tức la mắng người chồng, than phiền về anh và những người bạn bè. Sự xuất hiện và lời nói của cô đã đụng chạm đến cái tôi của người chống, ảnh hưởng đến cuộc vui của anh ta. Trong lúc ma men còn trong người, anh ta đã quát lại người vợ, đánh cô ta trước mặt con mình, gắt giọng quát nạt.

- Bộp bộp (tiếng bạt tai người chồng đánh vợ.) 

Người vợ té xuống sàn. Đứa con ôm lấy mẹ và chỉ biết khóc. Bởi vì nó quá nhỏ để nhận thức được mọi sự việc xung quanh.

- Cô im ngay. Nay tôi rủ bạn bè về chơi sao cô lại làm tôi mất mặt. Cô là vợ, việc dòn nhà bếp núc là của cô.

 Những người bạn lại can ngăn người chồng, rồi rủ nhau ra quán nhậu để tiếp tục cuộc vui.

- Cô thấy chưa? Tại cô mà tôi mất mặt. Bạn bè tôi giờ phải ra quán nhậu ngồi.

Nói xong người chồng liền bỏ ra ngoài cùng những người bạn, để vợ và con nhỏ ở lại ngồi nhà trống vắng hạnh phúc, với những nỗi đau mà anh tạo ra.

#thuthachviet100ngay

Share This:    Facebook Twitter
Read More

Vòi tiền mẹ lúc đi học

Nhờ hồi đó còn nhỏ lắm, chừng lớp một thì phải. Mỗi lần đi học là như đi tù vậy. Sợ bị cô giáo la, sợ làm bài tập, sợ người lạ, sợ không được đi chơi, sợ không được ngủ, . . . Rồi vào lớp thì phải ngồi một chổ, học đủ thứ nhàm chán và chẳng hiểu tại sao. Đi học mà đúng như đi tù thiệt, chẳng được tự do tí nào.

Thì rồi cũng vậy đó, ngày ngày cấp sách đến trường thôi. Mỗi lần đến thứ 7, Chủ nhật là mừng như mẹ đi chợ về, cảm xúc thật khó tả. Trải qua bao nhiều kỷ niệm thời lớp một mà nhiều lúc chẳng nhớ gì cả chứ.

Có một dấu ấn mà có lẻ khó phai nhất, nhớ lại lúc đấy cũng nghĩ được thì khó nghĩ thật. Đó là, một lần đi học, mà trường thì vào học hết cả rồi. Tôi thì được mẹ chở đi học, mà đi học trễ nữa chứ. Mang balo lên vai, tiến thẳng vào lớp một cách rụt rè, rồi chợt dừng lại trước một cây phượng rất to lớn, thân cây có thể che được cả 2 người như tôi lúc đấy. Dừng lại, ngồi dưới gốc cây phượng mãi không chịu vào lớp, mẹ cầm lấy tay tôi kéo vào, tôi thì cứ ngồi lì ở đấy. Mẹ năn nỉ đủ thứ kiểu để tôi vào học. Năn nỉ không được thì dọa đánh đòn, đánh đòn lì quá cũng không được. Mẹ mệt quá, ngồi nhìn tôi khóc nức nở, miệng cứ nói đòi về nhà, không đi học mô.

Rồi chợt mẹ nói:
- Chừ mẹ cho con tiền, là đi vô học. Răng? Có chịu khôn.

Tôi nín học, gật đầu đồng ý. Mà khổ cái lúc đấy không có tiền lẻ đưa cho tôi, mẹ loay hoay tìm tiền trong túi xách. May mắn có một thầy đi ngang, mẹ gọi thầy mượn ít tiền lẻ cho tôi. Cầm trên tay mấy ngàn lẻ mà lòng cảm thấy sướng quá, có tiền ăn hàng rồi. Cầm tiền trên tay, mẹ dẫn tôi vào lớp, vừa đi vừa nhìn người bẩn ghê. Cũng tại ngồi bệt ở gốc cây phượng nãy giờ, ngồi khóc nức nở.

Giờ ngồi nhớ lại cũng không biết tại sao lúc đấy tôi lại như vậy nữa chứ. Mà một lúc sau mẹ đưa tiền là hết khóc, nói ngọt mấy câu là vào học lại.Tính ra cũng biết cách đàm phán nhỉ, kiểu như mẹ sẽ trả tiền cho mình thì mới đi học vậy.

Nhưng mà, nhờ vậy tôi cũng nhận ra được rằng. Lớn rồi, phải biết có trách nhiệm với chính cuộc sống của mình, đừng để ba mẹ lo lắng cho ta nữa. Ba mẹ nào cũng thương con, lúc nào trong suy nghĩ con cũng con nhỏ lắm.

#thuthachviet100ngay
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Lời thú tội của cô gái cắm sừng chồng

Cuộc sống có lẽ sẽ tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn khi tôi biết quý trọng những gì mình đang có. Nhưng mọi thứ đã tan vỡ khi tôi đã cắm sừng chồng mình.

Cuộc hôn nhân giữa chúng tôi diễn ra như trời định vậy. Mọi thứ thật sự tốt đẹp và suôn sẻ, ngày ra mắt cả nhà đều ưng ý và mong sao chúng tôi trở thành cặp vợ chông son, lễ đính hỗn diễn ra thật tình nghĩa vì có mặt đông đủ gia đình hai bên với những tiếng cười rôn rã tràn ngập hạnh phúc, ngày tổ chức đám cưới là một ngày thật đặc biệt, trời trong xanh và ánh nắng dịu nhẹ tô thêm vẽ đẹp quyến rũ của bộ váy cưới, bạn bè và gia đình đều đến chung vui cùng chúng tôi, không khí buổi tiệc cưới hôm đấy hạnh phúc thật khó tả.

Kết thúc một ngày cưới ngập tràn yêu thương, bao đều tốt đẹp đến như một món quà trời cho. Hai vợ chồng trở về ngồi nhà hạnh phúc, không kìm nén được cảm xúc dân trào, chúng tôi quấn lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, sờ soạng khắp người đối phường, cởi bỏ từng lớp áo cưới trên người. 

Chồng tôi rất tinh tế và nhẹ nhàng, ảnh từ từ vuốt nhẹ mái tóc, vòng ra sau cổ rồi xoa nhẹ dọc từ cổ xuống vai, ảnh nhẹ nhàng đưa cách tay còn lại vòng ra sau eo rồi vuốt lên dọc cột sống thật chậm rãi, cả người tôi rần rần và tê buốt thật khó tả, vừa lên đên gáy cổ là hai tay lướt nhẹ ra hai bên vai thật nhanh, tôi chẳng kịp cảm nhận là hai bàn tay khô ráp đã chạm đến bờ vài. Vừa thoát ra cảm giác tê buốt là váy cưới của tôi đã nằm dưới sàn, tôi trần tuồng trước ảnh như con nhộng và cả người nóng lên rần rần. Tôi cảm nhận được từng dòng máu chạy khắp cả người, trên từng bộ phận của cơ thể, nó được kích thích thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh liệt, như những người đầu bếp nhào nặng bộ. Cả người tôi mềm nhũn ra, ảnh bế tôi lên giường, ánh mắt nhìn tôi đăm chiêu như muốn ăn, còn tôi thì đã là con mồi nằm trọn trong bàn tay của anh. Anh nhẹ nhàng đặt tôi trên chiếc giường tân hôn màu đỏ, tôi khép mình như gái 18 còn e thẹn. Đôi môi dày, có chút khô ráp hôn lên tráng, tôi nhắm mắt lại và giang tay ra. Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ từ vai, đến cánh tay, rồi đến bàn tay ảnh dùng ngón trỏ xoa tròn trên lòng bàn tay. Cả tay tôi co lại đan chặt tay anh. Anh cứ thế, nhẹ nhàng đưa đôi môi khô ráp đấy hôn lên cả người tôi, từng bộ phận thật nhịp nhàng và chuẩn xác, từ từ xuống mũi, rồi đến môi,  đến cổ, bầu ngực, . . . cứ đến đâu là tôi rần rần lên cả người, như dòng diện chạy qua người càng lúc càng được tăng cường độ. Chúng tôi hòa vào nhau, cùng chung nhịp đập, tôi cảm cảm nhận được ảnh, cảm nhận được từng nơi trên người anh.

Đêm tân hôn trải qua rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, anh đưa tôi vào cuộc tình thật tinh tế, cảm xúc diễn ra nhiều cung bậc khác lạ, gần đến đỉnh điểm thì tụt dốc, rồi lại leo đỉnh. Nhưng anh rất biết giữ cảm xúc trong tôi để không tuột mất, nó cứ lưng lưng khó tả. 

Cuộc sống chúng tôi cứ thế diễn ra, sau hơn 5 năm chung sống thì cũng đã có đứa con đầu lòng mũn mĩm và dễ thường, cả nội ngoại đều thương yêu. Chúng tôi vẫn trao nhau những đêm ngọt ngào, dân trào cảm xúc như đêm tân hôn. Cuộc sống hạnh phúc chúng tôi có được như bao người mơ ước.

Cả 2 chúng tôi đều có công việc riêng, là những người trong giới kinh doanh. Sau cuộc hôn nhân, chúng tôi luôn cố gắng nhiều hơn trong việc để mang đến một cuộc sống âm no hơn cho chúng tôi, cho con cái, ba mẹ. Cũng chừng ấy năm cô gắng, ai nấy cũng đều có một vị trí cao trong công việc đã lựa chọn. Chồng tôi thì khá hơn, đã thành lập được một công ty riêng, làm ăn nên ra. Còn tôi thì trở thành đại diện đối ngoại của một công ty đa quốc gia. Công việc càng lúc càng nhiều, đòi hòi chúng tôi đi nhiều hơn, dành thời gian cho việc nhiều hơn. Và điều ấy, đã giảm bớt thời gian những bữa cơm gia đình, gặp gỡ nhau, dành thời gian chơi với con. Công việc của tôi có phần nhẹ hơn, nên cũng dành được khá nhiều thời gian ở nhà, chăm con. Còn chồng thì mới thành lập công ty, nên cần nhiều thời gian tạo dựng quan hệ, phát triển công ty. Có những lúc 1 tháng chúng tôi chỉ ăn cơm một vài lần. Tôi cũng chỉ là một người mẹ mới ngoài 30, những nhu cầu vẫn còn đấy, có những lúc tôi cảm thấy cô đơn khi không có chồng bên cạnh, nhưng cảm xúc ham muốn cứ đến. 

Rồi những cuộc tranh luận, cãi vả cũng đã đến. Mỗi lúc lớn hơn, nhiều xích mích hơn. Cứ xoay quanh chuyện con cái, cuộc sống vợ chồng. Có khi phải gởi con ở nhà nội hoặc ngoại để trông non cho những chuyến công tác dài. Hay những đêm mệt mỏi sau cả ngày làm việc, đời sống vợ chồng cũng lãnh nhạt đi, không còn được như đêm tân hôn. Sự chia sẻ công việc cũng không còn như trước, mẫu thuẫn cũng từ đấy lớn hơn, chúng tôi đỗ lỗi cho nhau.

Lại một ngày gửi con sang nhà ông bà nội, vì tôi phải đi tiếp đón đối tác lớn của công ty, còn chồng có một cuộc họp dài để triển khai dự án mới với đối tác. Việc tiếp đón đối tác lơn không thể diễn ra sơ sài, nên công ty đã tổ chức một bữa tiệc sang trọng tại một khách sạn lớn, cũng chính nơi đôi tác của chúng tôi ở những ngày qua . Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, các điều thảo luận cả 2 bên nhất quán. Bữa tiệc nào cũng có bia, hôm đấy chúng tôi uống hơi nhiều, tôi cũng tham gia cuộc vui rất nhiệt tình và uống rất nhiều, trong buổi tiệc đã gặp một đồng nghiệp ở bên đối tác. Chúng tôi trò chuyện rất hợp ý và chia sẻ nhiều về công việc, sự đồng cảm về cuộc sống giữa tôi và anh ta dường như là một, không còn khoảng cách, mọi chuyện đều nói ra là đối phương có thể thấu hiểu. Bữa tiệc cứ kéo dài đến đêm khuya, tôi bắt đầu ngà ngà hơi say, anh ta đề nghị tôi nên ngủ lại đây để an toàn, mọi người hôm đấy cũng khuyên thế và cũng có vài người ngủ lại. Anh ta dìu tôi lên phòng, nhẹ nhàng đặt tôi lên chiếc giường thật êm, cất đi chiếc túi xách, cởi giày, rồi kéo nhẹ chiếc ga giường tránh đánh thức tôi. Trong người tôi nửa tỉnh, nửa mê. Cảm xúc quen thuộc như đêm tân hôn gợi về, cả người tôi rần rần lên, sự ham muốn trỗi dậy không thể kìm chế. Anh ta cũng ngà say, cũng tràn đầy sức trẻ. Sự ham muốn cả 2 dường như không thể kìm chế, tôi kéo anh ta về phía mình, môi anh ta chạm nhẹ lên tráng tôi. Cám giác đôi môi khô ráp ngày ấy như hiện ra, chúng tôi quấn lấy nhau như những kẻ cần thỏa mãn cơn khác tình dục. Mọi thư anh ta làm như cái cám giác, cái cảm giác đêm tân hôn của tôi. Tiếng rên rỉ, sự va chạm cơ thể cứ thế diễn ra, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt khiến chúng tôi không thể dừng lại. 

Nhưng có lẻ cuộc sống đã trêu ngươi. Sáng hôm sau, tôi và anh ta đã biết mình đã làm gì sai. Nên lặng lẻ rời phòng, đúng lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước măt tôi. Đó là chồng tôi, đối tác của anh ở lại khách sạn này và sáng nay anh đến để đón đối tác đi khảo sát dự án. Anh thấy tôi và anh ta bước ra từ căn phòng, anh đã lặng lẽ quay mặt đi và không nói gì. Cả ngày hôm đấy tôi xin nghỉ phép ở nhà, một ngày ảm đạm. Tối đến, anh cũng đã về nhà, với vẻ mặt mệt mỏi và rám nắng sau một ngày khảo sát dự án. Anh không nói gì, anh để túi hồ sơ trên góc bàn quen thuộc, đi thẳng vào phòng và lấy đồ tôi đã để sẵn trên giường, rồi vào phòng tắm. Anh từ phòng đi ra, tiến tới túi hồ sơ trên bàn rồi rút ra một tờ giấy, anh lại gần tôi và nói.

 "Anh xin lỗi. Anh đã không quan tâm đến đời sống của em", rồi đặt trên bàn tờ giấy.

 "Anh sang nội đón con đây", dõi theo anh, tôi thấy anh khuất bóng sau cánh cửa.

Còn tôi và căn nhà trống vắng tiếng cười, bên cạnh là dòng chữ "ĐƠN XIN LY HÔN".

#thuthachviet100ngay

Share This:    Facebook Twitter
Read More