Từ tôi bắt đầu đánh đổi sự tự do của mình để bắt đầu con đường học tập chính thống. Bắt đầu lên 6 là bước chân vào lớp 1. Trãi qua 12 năm ròng rã, đầy chông gai và thử thách để có thể tốt nghiệp và lấy lại sự tư do của mình. 12 là quãng đường thật kinh dị với tôi, cứ tới giờ học môn lịch sử là nỗi sự hiện ra trong đầu, tâm trí luẩn quẩn, nỗi lo chưa thuộc bài và bị gọi trả bài, tới giờ kiểm tra là hàng trăm sự kiện và ngày tháng cần phải nhớ.
Chẳng hiểu sao lại thế nữa. Môn học lịch sử có lẽ là nỗi ám ảnh của tôi suốt 12 năm cấp sách đến trường. Đôi lúc tự hỏi, tại sao lại phải học cái môn nhàm chán thế này, cái môn chỉ có ngày tháng năm sinh, chỉ có chữ với chữ là chữ, toàn mấy ông mấy bà cả ngàn năm có biết mặt mũi gì đâu, có biết thì chỉ qua mỗi bức ảnh chân dung in trên trang sách và bên cạnh là cả một trang dài chú thích. Tôi chẳng có tý tình yêu nào về lịch sử cả.
Rồi 12 năm cố gắng để thoát khỏi lịch sử, giành lại cái tự do đã đánh mất 12 năm trước cũng đã đến. Tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi đã không còn phải học lịch sử nữa, tôi đã tự do. Cái ngày ấy đến cảm giác thật sung sướng như ngồi đầu ngỏ chờ mẹ đi chợ về, thấy bóng mẹ tự xa là la ói lên. Mẹ đi chợ về, mẹ đi chờ về. Chạy ba chân bốn cẳng lại cái giỏ để tìm quà vặt. Thật ra có mong chờ mẹ đi chợ về đâu, mà chờ cái giỏ mẹ đi chợ về có quà vặt hay không thôi. Hôm nào có quà thì mặt tương rói, còn không có thì mặt buồn rủ như mất sổ gạo vậy. (Sổ gạo - Vào thời bao cao cấp nhà nào cũng có một cuốn sổ để nhận gạo, cứ đến ngày là mang sổ đi nhận gạo. Hôm đấy không tìm thấy sổ gạo là cả nhà buồn rủ rượi)
Thế nhưng con đường học tập đâu dừng ở đấy. Mà tiếp tục với giảng đường đại học. Lên đây nghe còn kinh dị hơn nữa, phải học những môn như triết lý, về Bác Hồ, về lịch sử Đảng. Nghe xong mà cảm giác như mình bị lừa vậy, đâu thấy tự do gì đâu. Mà chẳng khác gì được chuyển từ nhà tù này, sang một nhà tù khác.
Tiếp tục con đường học tập ở ĐH, tôi có cơ hội được tiếp xúc nhiều hơn những gì tôi thường gặp hằng ngày. Có nhiều bạn bè mới, môi trường sống mới, nhiều món ăn mới, cách sống mới, và một lượng kiến thức mới. Đầu óc tôi như được mở ra một cách cửa mới tràn ngập bao điều thú vị. Tiếp nhiều được nghe nhiều câu chuyện về cuộc sống, lịch sử, con người, xã hội. Đọc nhiều được biết thêm về cách sống, làm việc, đối nhân xử thế, giá trị văn hóa, lịch sử. Và một điều thật sự đã thay đổi, tôi bắt đầu có tình yêu với lịch sử, những môn học người ta nói là khô khan và nhám chán, chỉ toàn chữ, chỉ cần học thuộc lòng là được. Tôi bắt đầu có cái nhìn khác về lịch sử. Về những giá trị mà nó mang lại cho chính tôi và mọi người. Lịch sử không đơn thuần chỉ là môn học mà tôi từng biết, nó là cả một quá trình hình thành và phát triển của một đất nước, của nhân loại.
Được tiếp xúc với lịch sử ở một góc độ khác, qua những mẫu chuyện được được kể lại, qua những buổi trò chuyện, qua những chuyến đi. Tôi thấy rằng lịch sử sao thú vị thế, sao nó cho tôi nhiều bài học về cuộc sống thế. Những lần trãi nghiệm đấy, làm tôi tiếc nuối về 12 năm đấu tránh để thoát khỏi cái môn lịch sử nhàm chán ở trường học. Tôi ước rằng lúc đấy được nghe, được truyền cảm hứng về lịch sử nước nhà, những gì dân tộc ta đã trãi qua. Thì có lẽ tôi đã yêu và quý trọng hơn lịch sử biết bao, tôi sẽ không để phí 12 năm tiếp xúc với lịch sử. Tôi sẽ biến những con số, những sự kiến trên trang giấy trở nên sinh động hơn, thú vị hơn để các bạn cùng lớp có thể học tập. Cùng cảm nhận giá trị của lịch sử, cùng có những bài học để bước ra đời vững tin hơn.
Và gần đây nhất, một lần tình cờ thấy sự xuất hiện một bài viết khen tặng một cuốn sách viết về lịch sử nhưng không hề khô khan. Cuốn sách xuất hiện khắp nơi trên các mặt báo. Sức nóng không chỉ dừng ở đấy, nó còn xuất hiện trên các chương trình giới thiệu về sách. Nó rất thú vị, dẫn dắt người đọc qua từng trang sách. Cuốn sách đấy là Sử Việt - 12 Khúc Tráng Ca của tác giá Dũng Phan.
"Tác phẩm “Sử Việt - 12 khúc tráng ca” kể về 12 câu chuyện dựng nước và giữ nước thời phong kiến, được chọn lọc theo tính chất quan trọng và hùng tráng trong dòng chảy lịch sử Việt Nam. Cuốn sách là sự kết hợp của những tư liệu lịch sử đã được kiểm chứng, xen kẽ với nhận định và đánh giá của người biên soạn. Tác phẩm kể lại các câu chuyện Sử Việt đầy hấp dẫn bằng một cách tiếp cận hoàn toàn mới, không phải như tiểu thuyết dã sử, nhưng cũng không phải là một tài liệu chuyên khảo khô khan." - Trích dẫn một đoạn từ phần giới thiệu sách.
Cuốn sách đã mang đến một luồng gió mới về cách tiếp cận lịch sử, một cách nhìn khác về lịch sử. Có lẽ cuốn sách đã phần nào đấy truyền tình yêu lịch sử vào trong tôi.
Bạn biết đấy, mọi thứ phát triển đều có một quá trình hình thành tư đơn sơ đến hiện đại. Bắt đầu từng bước đi để đạt đến từng giải đoạn. Chính lịch sử sẽ cho ta nhìn thấy được quá trình đấy, lịch sẽ cho ta những bài học để ta có thể tiếp bước con đường phía trước. Nhìn lại quá khứ không phải để tiếc nuối, mà để ta biết mình đang ở đâu.
P/S: Bài viết này không phải để giới thiệu sách đâu. Chỉ mượn sách để tiếp nối cho bài viết thôi. Nhưng mà cũng có phần cố tình trong đấy. Các bạn nhớ mua sách để đọc nhé.
Đọc để biết sử ta
Đọc để thấy sử ta hoành tráng thế nào.
#thuthachviet100ngay