Nhà tôi có một cái toilet, nó là nơi mà có những kẻ muốn vào bằng được, nhưng vào rồi chỉ nhanh chóng muốn ra cho xong.
Toilet nhà tôi là một căn phòng được ốp gạch men trắng xung quanh, nhìn trắng tinh như áo mới. Trong phòng có một cái bệ cầu được tráng men trắng, ngay bên trái cửa ra vào là có một tấm gương (kính) soi rất đẹp và trong vắt, bên dưới một cái lavabo màu trắng luôn. Nói chung là căn phòng tràn ngập một màu trắng thuần khiết như từng giọt nước suối. À, còn cái vòi sen màu bạc lấp lánh phun ra từng tia nước mát lạnh nữa chứ.
Mỗi sáng thức dậy, nơi tôi bước vào đầu tiên chính là cái toilet. Bởi vì nó có tấm gương lớn để ngắm cái mặt khờ khạo mỗi sáng, có lavabo để tôi rửa mặt và làm trắng sạch hàm răng còn mọc thiếu. Bước vào căn phòng là một cảm giác mát lạnh, mọi thứ trắng tính cho tôi cảm giác như ở một nơi nào đấy mà chẳng phải nhà mình.
Những lúc Tào Tháo gọi tên, cái bồn cầu trong toilet luôn chờ đón để tôi tâm sự với ông Tào Tháo. Bước vào như được trao niềm vui, xã hết mọi âu lo tròn trịa hạnh phúc. Những lúc như thế toilet nhà tôi như là nơi mà cảm xúc thật thăng hoa. Mọi ưu phiền đều được giải thoát.
Mùa hè về, là những ngày oi bức, cả người nóng nực khó chịu, mồ hôi mồ kê cả người. Những tia nước được phun ra từ cái vòi sen, từng giọt nước chảy dài trên da đã xoa dịu đi cái nóng của mùa hè, cảm giác như được giải thoát khỏi địa ngục vậy. Bước ra khỏi toilet là một con người khác, một cảm giác khác hoàn toàn, đầu óc thật nhẹ nhõm.
Cuộc sống của tối có lẽ không thể thiếu được nó. Giúp tôi thoát khỏi cái nóng rát người. Là nơi tâm sự mỗi lần Tào Tháo gọi tên. Là điểm đến mỗi sáng thức dậy để chuẩn bị một ngày mới. Mang đến cho tôi một cảm xúc thăng thoa. Nhưng mà, có thể đó cũng là nơi để chôn vùi bao nỗi buồn khó nói.
Cuộc sống mà, đôi lúc sẽ gặp bao khó khăn và nỗi buồn trước mặt. Trong ta là một con người yếu đuối, ta mệt mỏi với mọi thứ xung quanh, ta muốn lãnh trốn mọi thứ. Bước về nhà, ta lại gần toilet, mở cánh cửa và bước vào. Bước vào thế giới của ta, nơi chẳng ai biết ta ngoài ta. Nhìn vào tâm gương để thấy con người hiện tại của ta, nhìn vào để thấy ta hiện tại như thế nào, để rồi xóa bỏ nó đi và tiếp tục cố gắng. Mở nước vòi sen thật lớn, đứng mình dưới dòng nước như thác đỗ, rồi để nước mắt trôi theo những dòng nước và cuốn hết đi bao ưu phiên, để rồi ta cảm thấy có động lực hơn. Bước ra khỏi căn phòng là một ta khác hoàn toàn.
Cuộc sống sẽ cho ta một nơi . . .
Đến đây tôi đã hết biết viết gì rồi, xin nói một cầu rằng. Dù cuộc sống có như thế nào đi nữa thì hãy tìm đến toilet nhé, nó sẽ chào đón khi bạn đến và chẳng muốn níu kéo ai ở lại đâu.
#thuthachviet100ngay