Nhờ hồi đó còn nhỏ lắm, chừng lớp một thì phải. Mỗi lần đi học là như đi tù vậy. Sợ bị cô giáo la, sợ làm bài tập, sợ người lạ, sợ không được đi chơi, sợ không được ngủ, . . . Rồi vào lớp thì phải ngồi một chổ, học đủ thứ nhàm chán và chẳng hiểu tại sao. Đi học mà đúng như đi tù thiệt, chẳng được tự do tí nào.
Thì rồi cũng vậy đó, ngày ngày cấp sách đến trường thôi. Mỗi lần đến thứ 7, Chủ nhật là mừng như mẹ đi chợ về, cảm xúc thật khó tả. Trải qua bao nhiều kỷ niệm thời lớp một mà nhiều lúc chẳng nhớ gì cả chứ.
Có một dấu ấn mà có lẻ khó phai nhất, nhớ lại lúc đấy cũng nghĩ được thì khó nghĩ thật. Đó là, một lần đi học, mà trường thì vào học hết cả rồi. Tôi thì được mẹ chở đi học, mà đi học trễ nữa chứ. Mang balo lên vai, tiến thẳng vào lớp một cách rụt rè, rồi chợt dừng lại trước một cây phượng rất to lớn, thân cây có thể che được cả 2 người như tôi lúc đấy. Dừng lại, ngồi dưới gốc cây phượng mãi không chịu vào lớp, mẹ cầm lấy tay tôi kéo vào, tôi thì cứ ngồi lì ở đấy. Mẹ năn nỉ đủ thứ kiểu để tôi vào học. Năn nỉ không được thì dọa đánh đòn, đánh đòn lì quá cũng không được. Mẹ mệt quá, ngồi nhìn tôi khóc nức nở, miệng cứ nói đòi về nhà, không đi học mô.
Rồi chợt mẹ nói:
- Chừ mẹ cho con tiền, là đi vô học. Răng? Có chịu khôn.
Tôi nín học, gật đầu đồng ý. Mà khổ cái lúc đấy không có tiền lẻ đưa cho tôi, mẹ loay hoay tìm tiền trong túi xách. May mắn có một thầy đi ngang, mẹ gọi thầy mượn ít tiền lẻ cho tôi. Cầm trên tay mấy ngàn lẻ mà lòng cảm thấy sướng quá, có tiền ăn hàng rồi. Cầm tiền trên tay, mẹ dẫn tôi vào lớp, vừa đi vừa nhìn người bẩn ghê. Cũng tại ngồi bệt ở gốc cây phượng nãy giờ, ngồi khóc nức nở.
Giờ ngồi nhớ lại cũng không biết tại sao lúc đấy tôi lại như vậy nữa chứ. Mà một lúc sau mẹ đưa tiền là hết khóc, nói ngọt mấy câu là vào học lại.Tính ra cũng biết cách đàm phán nhỉ, kiểu như mẹ sẽ trả tiền cho mình thì mới đi học vậy.
Nhưng mà, nhờ vậy tôi cũng nhận ra được rằng. Lớn rồi, phải biết có trách nhiệm với chính cuộc sống của mình, đừng để ba mẹ lo lắng cho ta nữa. Ba mẹ nào cũng thương con, lúc nào trong suy nghĩ con cũng con nhỏ lắm.
#thuthachviet100ngay