Những bài học Liên Minh Huyền Thoại đã dạy tôi


Tôi đã biết Liên Minh Huyền Thoại (LMHT) khá sớm, từ lúc nó mới về Việt Nam. Nhưng lúc đấy với tôi nó chỉ là một trò chơi nhàm chán, tôi thấy đứa bạn cầm con chuột click liên tục, bấm bàn phím loạn xạ khi các nhân vật lao vào đánh nhau. Lúc đấy tôi nghĩ chơi cái trò này có khác gì Võ Lâm hay Phong thần đâu. Đồ họa thì nhìn thiếu sinh động, như thể loại hoạt hình vậy. Còn nữa, các nhân vật cứ chạy tới chạy lui ở đúng một cái map (bản đồ). Chết thì hồi sinh lại ra đánh tiếp, trang bị thì mua từng phần từng phần thật là khó hiểu. Tôi thấy sao chẳng giống cái game yêu thích lúc đấy đang chơi là Hiệp Khách Giang Hồ. Ôi trò chơi thật đẹp mắt với đồ họa 3D, có các tính năng party (lập nhóm để cày cấp), làm Q (nhiệm vụ), mua bán trang bị, rồi còn cường hóa nó lên. . . Trò chơi thiết kế với các lớp nhân vật khác nhau, với các bộ kỹ năng tương ứng. Và mỗi lần lên một cấp độ nhất định thì sẽ tu luyện được thêm một kỹ năng mới. Cái cảm giác học được một kỹ năng mới, chạy ra bãi quái và thử kỹ năng thật tuyệt vời. À, còn có nhiều map để khám phá và luyện cấp.

Thế đấy, mỗi lần nhìn LMHT là tôi thấy nó không có tí hấp dẫn nào cả.

Thế rồi sau khi bước vào giảng đường đại học, tôi cũng dần giảm chơi game đi, các trò chơi yêu thích cũng dần không được nhiều người chơi, có thể nói thời điểm đấy là một giai đoạn khó khăn của những người kinh doanh cửa hàng internet. Nhưng rồi, vào một ngày tình cờ được các đứa bạn rủ chơi một trò chơi được nhiều người chơi, nó đá góp phần hồi sinh lại lĩnh vực kinh doanh cửa hàng internet. Bây giờ không chỉ là cửa hàng, mà đã phát triển thành hình thức một chuỗi hay hệ thống được gọi là Gaming. Trò chơi đấy chính là LMHT. Ôi! Cái trò chơi nhàm chán đấy ư. Sao nó lại có thể thu hút nhiều người đấy vậy? Rồi tôi tự hỏi khi thấy đám bạn rủ tôi chơi LMHT. Cả đám bạn tôi quen biết một thời chơi game cũng có mê cái trò này đâu mà sao giờ nó chơi nhỉ? Về quê, tối thấy các tiệm net (cửa hàng kinh doanh internet nhỏ) 20 máy thì cũng hơn một nữa là chơi LMHT rồi.
Sau lời rủ rê chơi LMHT, tôi cũng đồng ý và tham gia trò chơi này. Khởi đầu một giai đoạn cực kỳ khó khăn. Tôi phải chơi từ cấp 1 đến cấp 30 là ngưỡng cần phải đạt trong trò chơi này. Vào game là lớ ngớ khi không biết phải chọn tướng gì, đi vị trí nào. Chơi đôi lúc bị đồng đội chửi mà không hiểu tại sao. Các cảm xúc vui, buồn, tức, giận tôi cũng bắt đầu được trải qua. Tôi học thêm được nhiều thuật ngữ mới để nói về tình trạng hay giao tiếp trong trò chơi, như: Ăn hành, xanh, đẩy lẻ, . . . 

Sau khởi đầu khó khăn đấy, ăn hành ngập mặt, bị đồng đội chửi. Tôi bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu trò chơi này. Và tôi đã vỡ ra nhiều bài học thật tuyệt vời dành cho riêng mình, mở ra cho tôi một góc nhìn khác về LMHT. 

Lúc này tôi tự hỏi rằng. LMHT có phải đơn giản chỉ là một trò chơi? Không, nó không phải là một trò chơi bình thường đâu. Ở một góc nhìn khác, tôi thấy LMHT đã dạy cho tôi nhiều bài học sau mỗi trận đấu để có thể áp dụng vào cuộc sống, công việc. Tôi bắt đầu tìm hiểu và chơi LMHT với một thái độ khác. Ngoài để giải trí, tôi bắt đầu áp dụng những điều học được áp dụng vào mỗi trận và cuộc sống. Những bài học đấy giúp tôi chơi tốt hơn, nâng cao tỷ lệ thắng, được đồng đội vinh danh và hơn hết là cuộc sống thú vị hơn.  

Vậy đó là những bài học gì? Và đây là những bài học tôi có được:

1. Tinh thần đồng đội.
Đây làm một yếu tố quan trọng để dẫn đến chiến thắng hoặc thất bại. LMHT là một trò chơi yêu cầu đặt tinh thần đồng đội lên hàng đầu. Khởi đầu một trấn đấu, nếu các người chơi đều không hợp tác cùng nhau, thì kết quả trận đấu đều có thể sẽ dẫn đến thất bại. Và thất bại chắc chắn ràng là điều không ai muốn. 

Vậy tại sao tinh thần đồng đội lại quan trọng như vậy? Bởi vì, tinh thần đồng đội sẽ giúp mọi người chơi gắn kết hơn. Loại bỏ đi cái tôi, cái cá nhân để đồng hành cùng những người bạn trong một nhóm, cả tập thể cùng hướng đến một chiến thắng. 

Điều này luôn được kiểm chứng ở những giải đấu lớn nhỏ khác nhau. Bước vào trận đấu với sự đồng lòng, các thành viên hướng đến mục tiêu chung thì khởi đầu trận đấu rất dễ dàng, bước vào giao tranh lớn hay có những quyết định quan trong đều thực hiện một cách chính xác. Nhưng, vào một giây phút nào đấy vì muốn chứng tỏ bản thân, muốn tỏa sáng trên sân khấu. Thì chính có thể lúc đấy bạn đang tạo ra một cơ hội cho đối phương lật ngược ván đấu, dẫn đến thất bại của chính đội bạn. 
Trong LMHT khi mắc sai lầm bạn có thể sửa sai, khi thất bại bạn có thể khởi động lại một ván đấu mới. Nhưng trong cuộc sống đôi lúc không dễ dàng như vậy đâu. Bạn có thể trả một cái giá đắt hơn nhiều. 

Bạn tham gia vào một dự án mới của công ty, mà thời gian thì có hạng. Tuy nhiên, mức độ khó của dự án lại không cao. Vì thế bạn muốn chứng tỏ năng lực của mình là có thể cân team, tự có thể kết thúc dự án đúng hạn. Nhưng chẳng may có một thành viên gặp nhiều sai sót. Thay vì bạn đồng hành giúp thành viên này khắc phục lỗi, bạn đã tự mình làm luôn phần việc của thành viên này. Dẫn đến kết quả là quá tải công việc. Thế là dự án đã bị trễ so với thời gian đã định.  
Câu nói "muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau" rất nổi tiếng này muốn nhấn mạnh rằng yếu tố đồng đội là tiên quyết, cần thiết để đạt được mục tiêu hay kết quả được đưa ra.

2. Tôi luyện kỹ năng cá nhân
Bước vào cuộc chiến khi chúng ta tự tin, tâm lý thoải mái sẽ giúp khởi đầu thật là thoải mái đúng không nào? Nhưng mà khi gặp một đối thủ mạnh, có những pha xử lý cá nhân thật chuẩn xác và khiến chúng ta hết bao lần phải lên bảng đếm số. Và chính những lần bị solo kill đã làm bạn xuống tinh thần, ảnh hưởng đến toàn đội. Mặc dù bạn đã cố gắng giữ vị trí tốt và hết sức hợp tác với người đi rừng, nhưng luôn bị đối thủ hạ gục trước khi người đi rừng đến. Ôi thật là thảm họa đúng không nào? Bạn đang trở thành gánh nặng cho cả đội.

Vậy lúc này, bạn cần phải tôi luyện kỹ năng cá nhân thật nhiều, để khi mỗi lần bước vào trận đấu để không bị hạ gục hoặc ít nhất bạn cũng có thể giữ vững cái trụ. Như vậy đã giúp đồng đội của bạn rồi. Bạn đã không còn là gánh nặng nữa, biết đâu lại tỏa sáng.

Thế việc tôi luyện kỹ năng cá nhân ở đây là gì? Chính là cách bạn hiểu vị tướng đang chơi, cách tạo ra những combo tuyệt đẹp, cách bạn đọc map hay kêu gọi đồng đội hỗ trợ khi cần thiết. Bởi vì, khi bạn trang bị tốt cho bản thân những kiến thức cơ bản, thì việc cả đội có những bước đi nhịp nhàng hơn, mọi người có sự đồng đều và bổ trợ lẫn nhau.

Và trong công việc cũng thế bạn ạ. Với những kiến thức và kỹ năng cá nhân tốt sẽ giúp bạn làm việc tự tin hơn, sẵn sàng giúp đồng đội khi cần. Bởi vì lúc này bạn biết đang làm tốt công việc của chính bạn, luôn chuẩn bị ra hỗ trợ khi đồng đội cần. Nhưng kỹ năng thì luôn cần luyện tập hằng ngày đấy, càng luyện tập bạn càng nắm rõ hơn, có thêm nhiều kinh nghiệp cho mỗi tình huống khác nhau.

3. Làm tốt vị trí đảm nhiệm
Này đi đâu thế rừng, ra farm phụ luôn à. Ơ support chơi trội quá, kích sát nhanh thật. Top đâu rồi, sao vào rừng farm luôn rồi. Ở thằng mid đâu rồi, nó pick yasuo xong cái afk luôn (Xin lỗi các bạn, không cố tình đưa đấng vào đâu, chỉ là ví dụ thôi). Chắc là chúng ta đều từng gặp những tình huống hay nói ra những câu tương tự vậy nhỉ. Sẽ có những trận đấu mà một vài thành viên đã làm không tốt hoặc sai vị trí của mình, cũng có những trận rời bỏ vị trí và bỏ mặc đồng đội nữa chứ. Những trận như vậy thật sự căng thẳng, tỷ lệ thua rất là cao, có khi đầu hàng là cái chắc. Nhưng đôi lúc may mắn sẽ mỉm cười để ta thắng.

Trong cuộc sống hay công việc bạn cũng phải vậy nhé, cần phải làm tốt vị trí của bạn trước đã. Hãy nhớ rằng khi đã đảm nhận vị trí nào thì làm thật tốt vị trí đấy rồi hãy tham vào những vị trí khác khi cần thiết. Làm như vậy bạn luôn sẽ đảm bảo rằng lúc bạn rời khỏi vị trí, thì mọi thứ ở đấy vẫn ổn và tham gia hỗ trợ đồng đội. Hoặc những lúc họ vắng mặt bạn sẽ kịp thời xuất hiện.

4. Có trách nhiệm
Bạn phải hiểu rằng chúng ta cần tránh đỗ lỗi và thừa nhận lỗi với mọi sự việc gây ra. Đó chính là đều thể hiện rằng bạn sống có trách nhiệm với chính bạn. Khi bạn sống có trách nhiệm, nó sẽ giúp bạn biết nhìn nhận vấn đề, biết mình đã mắc sai lầm ở chổ nào, như vậy bạn sẽ tiến bộ hơn sau mỗi lần gây ra đều sai. Hơn hẳn là sự đoàn kết đồng đội sẽ được nâng cao hơn, mọi người sẽ tôn trọng bạn hơn. Bởi vì bạn đã không gán ghép cái sai cho ai, mà chính bạn là người đứng ra chịu trách nhiệm cho cái sai mà chính bạn đã gây ra. Thế nên người ta mới đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại.

Cách bạn chơi game, như là cách bạn sống vậy. Khi có ý thức được trách nhiệm và thừa nhận lỗi lầm đã gây ra, thì trong cuộc sống bạn sẽ dễ dàng vượt qua những trở ngại trước mắt.

Để kết cho bài viết này tôi xin nói lại rằng cách ta chơi game, như là cách ta sống vậy. Chúng ta cần phải nêu cao tinh thần đồng đội và sự đoàn kết, không ngừng tôi luyện kỹ năng cá nhân, luôn làm tốt vị trí đảm nhận, có trách nhiệm với bản thân.

Share This:    Facebook Twitter
Read More

Cái này mở sao vậy con?

Cạch cạch cạch. Cậu nhóc nhấn vào nút nguồn mà thấy tivi không lên hình.
- Ba ơi, cái này mở sao vậy ba.
Đứa con hối hả hỏi ba nó với giọng điệu đang gấp gáp như đang sắp kết thúc chương trình yêu thích.
Dưới bếp một gióng nói to vang lên:
- Con nhấn vào cái nút nguồn to to trên ti vi đó.
- Con ấn rồi, hắn không có lênnn. - Vừa nói, vừa nhấn cạch cạch liên tục vào cái nút
Lại dưới bếp một giọng nói to vang lên, nhưng bối rối hơn,
- Đợi ba tí, ba đang nấu ăn.
Đứa con ngồi bệt xuống thềm nhà, giọng điệu mếu máo nói:
- Hắn không lên, sắp hết hoạt hình của con rồi.
Người ba chạy vù lên, thấy cái phích cắm điện ti vi chưa được cắm. Ông nhanh tay cắm cái bụp, nhấn nút nguồn thế là ti vi lên hình, lên đúng lúc hoạt hình vừa với vào phim. Đứa con trai mặt hớn hở, miệng cười toe toét ngồi coi phim. Còn ba nó xoa nhẹ đầu nó, rồi nói:
- Ngồi coi phim đi, ba xuống nấu xong rồi ăn cơm.

Một hồi sau 2 cha con ngồi ăn cơm, cùng xem phim hoạt hình. Cả buổi ăn cơm đứa con toàn hỏi này hỏi họ, cái này sao, cái kia sao. Người ba vui vẻ trả lời, chỉ dẫn cho con từng đều một.

Này, này, này ông bạn già. Sao ông đang kể chuyện cho tui nghe thì đơ người ra thế, hai con mắt còn đỏ heo, rưng rưng nữa kìa.
- À xin lỗi ông bạn. Kể tới đoạn này làm tôi lại nhớ chuyện mấy tháng trước về nhà thăm con. Mà tôi thấy sao bây giờ hỏi cái gì nó cũng phàn nàn.
Người bạn già vỗ vai nói:
- Ông kể tôi nghe xem, trong này tui có ông để bầu bạn, có gì ông kể tui nghe.
Tôi thở dài, rồi bắt đầu câu chuyện. Chuyện là thế này, mấy tháng trước tụi nó đến đón tôi về nhà chơi mấy ngày. Tôi vui lắm ông bạn, về thăm mấy đứa cháu, hít thở không khí gia đình. Già rồi thì chỉ cần thế là đủ. 

Có hôm ở nhà, tôi muốn cái ti vi để coi giải trí cho vui, chứ ở nhà chán chết. Cái tôi gọi thằng con lại hỏi.
- Cái này mở sao con? Sao không có nút bấm gì hết vậy.
- Ba dùng cái remote này, nhấn vào nút đỏ để mở ti vi xem.
Nói xong nó đi vào bếp tiếp. Tôi nhấn vào, cái ti vi lên hình nhìn đá quá, sáng rực. Mà chẳng thấy cái chương trình gì hết. Hiện lên một đống thứ đỏ vàng xanh tiếp, chữ tây tàu tùm lum. Cái tôi hỏi tiếp.
- Ơ con ơi, cái rì rì mót gì này dùng sao. Ti vi nó lên hình rồi mà ba không thấy chương trình truyền hình đâu hết,
- Đây là smart tivi ba ơi. Nó không giống mấy loại ti vi hồi xưa đâu.
- Sờ mát tivi là sao con?
- Là ti vi thông minh đó. Có thể tìm kiếm, xem các chương trình trên internet.
- Ồ, hay thế con. Lâu nay tao đâu có biết dùng mấy cái này đâu. Biết mỗi cái điện thoại quẹt quẹt là ghê rồi. Nhưng rồi cái này giờ coi sao?
- Ba nhấn giữ vào cái nút loa này và nói chương trình muốn xem. Ví dụ như thế này, chương trình hài kịch. Đấy là nó ra rồi mình chọn để coi thôi.
- Hay quá ta, giờ hiện đại và tiện lợi quá.
Nó vào bếp mang ra một cái đĩa trứng ốp la, kèm vài ổ bánh mì cho tôi.
- Ba sáng đi. Con đi làm đây.
- Ơ cái này mở sao con?
Với vẻ mặt hơi khó chịu, nó vừa đi vừa nói:
- Nãy con chỉ rồi đó. Ba nhấn nút và nói chương trình cần xem.
Thế là nó biến mất sau cánh cửa. Sau một hồi mày mò cũng chẳn biết coi sao, thôi cứ coi đại cái nó mở cho mình coi. Mà coi một lúc chán quá tôi gọi điện cho nó.
- Con hả? Ba này, cái ti vi này mở sao con. Ba mở mấy đài truyền hình mà không có.
Nó giọng to giọng nhỏ với tui.
- Nãy con hướng dẫn ba rồi. Ba nhấn nút và nói thôi. Giờ con bận việc rồi, gọi sau nha.
Vừa dứt lời nó tắt máy trong tíc tắt, tôi chưa kịp nói gì.

Thôi coi tiếp chứ biết giờ làm gì. Ấy sao giờ ra tiếng tây, tiếng tau gì đây rồi. Tôi gọi thằng con tiếp để hỏi.
- Con hả? Giờ nó ra tiếng tây, tiếng tau gì rồi này.
Nó thở dài, giọng có vẻ khó chịu.
- Nãy con hướng dẫn ba rồi. Nhấn nút và nói là nó tìm lại thôi.
- Lại tắt máy trong tíc tắc. Chưa kịp nói gì luôn.

Tôi thấy khó dùng quá thế là tắt luôn cái ti vi. Tôi đi vong vong quanh nha, sờ mò mọi đồ đạc trong nhà mà thấy cái nào cũng là lạ, nút thì lại ít, mà cái nào cũng toàn tiếng nước ngoài. Một lát thấy nó về lấy gì đấy, có vẻ gấp gáp lắm. Tôi chặn hỏi:
- Con, cái ti vi này mở sao con? Chỉ lại cho ba đi. Chứ khó dùng quá.
Vẻ mặt nhăn nhó, giọng thì cau cáu nói:
- Con hướng dẫn lại cho ba này.
Nó nói vừa nhanh vừa khó hiểu, cái tôi nói:
- Con nói từ từ thôi. Không hiểu gì hết.
Nó cáu lên, nói tiếng to.
- Thôi ba coi gì nói đi. Con mở ba coi. Giờ con đang gấp lắm.
Tôi lắp ba lắp bắp nói:
- Con con mở cái chương trình ba thích ấy.
- Chương trình gì sao con biết, ba phải nói chứ. (Vẻ mặt với cái giọng khó chịu lắm)
- Ừ thì mở nhạc xưa đi.
- Nhạc xưa tuyển chọn.
Xong cái nhạc hát lên thấy hay thiệt. Rồi nó quăng cái rì mót vào ghế, rồi đi nhanh ra cửa trông gấp lắm. Nó quay lại nói:
- Con mở rồi đấy, có gì ba đừng gọi con. Con đang bận việc lắm.

Tôi ngồi cái bệt xuống ghế mà chẳng thế nói nên lời, thêm cái ra bài hát đúng tâm trạng nữa chứ. Hai con mắt rưng rưng mà nhớ lúc trước. Nó hỏi đủ thứ câu tôi đều mĩm cười trả lời, có câu hỏi đi hỏi lại tôi cũng bình thản đáp. Còn bây giờ, tôi già rồi, mọi thứ thì hiện đại quá, mà tôi hỏi nhờ nó có mấy câu mà đã khó chịu rồi. Nhớ lại mà thấy buồn lòng ông bạn già ạ.

Ông bạn già thở dài, tụi nhỏ giờ sống ở thời hiện đại hơn ba mẹ nó. Nên cái gì cũng hiện đại quá, tụi nó quên mất mấy cái thô sơ rồi. Ông may mắn còn con cái tới thăm, lâu lâu đón về nhà chơi. Còn như tui, con cái giờ không còn nhớ tui nữa. Vào cái viện dượng lão này xong là tụi nó quên hẳn tui luôn. Thôi ông bỏ qua cho nó đi, về nhà thăm mấy đứa cháu là vui rồi, cái gì không biết dùng thì đừng hỏi không thôi lại làm tụi nó cáu.
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Chuyện doanh nhân tham dự workshop

Chuyện doanh nhân tham dự workshop Marketing

Chuyện là thế này. Vào một chiều mưa như thường lệ ở Sài Gòn, tôi tham dự một workshop có tên triết lý "Zero Cost" marketing cho startup ở một phòng nào đó của VNG tại tòa nhà Flemington tower. Đây là workshop mình bỏ tiền ra để mua vé tham dự mà, nên phải đi chứ, chủ đề lại hay nữa. Nhưng có điều diễn giả là ai thì cũng không được biết trước trước khi tham gia.

Đến tại khu vực check-in tôi nhìn thấy anh Nguyễn Ngọc Long (Truyền thông Trăng Đen) trong đầu wow lên. Ồ, diễn giả hôm nay là anh Long rồi. Tuyệt quá! Bởi vì tôi được biết đến anh Long khi làm việc ở SIM Academy một thời gian ngắn như một thực tập sinh. Anh giám đốc với anh Long là bạn bè. 

Sau khi check-in xong thì mọi người bước vào phòng hội thảo và lựa chọn vị trí để ngồi. Tôi thì như mọi khi thôi, chọn cái vị trí sao cho nhìn thấy diễn giả nhiều nhất, gần lối đi nhất, và cũng gần gần như ở giữa. Còn phía đơn vị tổ chức có chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn nhẹ và đồ uống để mọi người ăn trước khi bắt đầu sự kiện.

15 phút sau thì sự kiện bắt đầu. Một hồi giới thiệu, chia sẻ và tham gia một trò chơi khá thú vị từ phía đơn vị tổ chức. Mọi người tham gia đều dùng smartphone để tham gia vào trò chơi, trả lời các câu hỏi hiển thị trên màn hình. Thì 2 anh diễn giả đã xuất hiện, sự kiến bắt đầu. Qua lời giới thiệu từ phía tổ chức tôi được biết ngoài anh Long, là có anh Nguyễn Minh Thảo CEO Umbala app. Một startup phát triển ứng dụng livestream nổi tiếng khi gọi vốn ở Silicon Valley. Một nhân tài bỏ google về Việt Nam làm việc cho anh Thảo. Ngoài ra, còn nhiều bài viết khác nữa vào thời điểm ấy. Lúc đấy tôi cảm thấy đã quá, workshop có tới 2 người tài cùng chia sẻ.

Tôi ấn tượng khi anh Long có nói ở đây chúng ta là chia sẻ, cùng trao đổi, chứ không phải tôi nói các anh chị nghe, tôi cũng không phải diễn giả gì. Vậy là buổi workshop trở nên sôi động hơn, sự tương tác qua lại giữa người tham gia và 2 anh khách mời khá tốt. Mọi người thay phiên nhau đặt câu hỏi liên quan đến vấn đề startup, doanh nghiệp của chính họ. Như làm sao triển khải Marketing online hiệu quả, tiết kiệm chi phí. Với truyền thông thì sản xuất nội dung như thế nào phù hợp với sản phẩm. Với startup còn non trẻ, thiếu kinh nghiệm trong việc marketing gặp những rủi ro nào. Hầu hết các vấn đề đều được anh Long và anh Thảo mổ xẻ, phân tích rất chi tiết. 

Một ấn tượng khác với vị khách mời thứ 2 không phải là kiến thức hay ăn mặc, mà là cách nói. Anh Thảo nói rất nhanh, nhanh như cái máy vậy. Tôi là người Huế tốc độ nói đã nhanh, mà còn thấy ảnh nói nhanh hơn rất nhiều.

Bất chợt, có một anh trông khá chững chạc cũng gần 40 tuổi gì đấy đứng dậy hùng hồn nói. "Xin dừng lại ở đây. Tôi là một người làm kinh doanh ở Bình Dương khá thành công, tôi đến đây với mong muốn có được những bài học, phương pháp làm Marketing hiệu quả, những bài học cụ thể. Chứ không phải như ngồi đây nói qua nói lại như thế này. Bởi vì tôi cũng bỏ tiền ra để đến đây học, không phải để ngồi nghe như thế này." Nói chung đại loại là thế đấy, tôi cũng không nhớ chi tiết toàn bộ cuộc đối thoại đâu, chỉ nhớ đại loại là anh này khá bức xúc khi đến buổi workshop mà chỉ thấy ngồi nghe và nói, chẳng có bài học gì cả. Ảnh còn giới thiệu bản thân khá hoành tráng nữa cơ. Ấy thế là anh MC liền trấn án và xoa dịu anh doanh nhân này rằng đây là buổi workshop, mọi người tham gia là để chia sẻ và trao đổi với nhau chứ chưa hẳn là một buổi học hay đào tào. Một chị tham gia workshop cũng tham gia xóa dịu sự căng thẳng giữa anh doanh nhân và anh Long (bởi vì anh Long tham gia tinh thân chia sẻ, mà anh này thì thể hiện quá, làm căng quá). 

Tiếp tục chia sẻ một lúc lại anh doanh nhân này, đứng dậy phản đối căng hơn, gay gắt hơn. Đã làm không khí căng phòng trở nên căng thẳng, thiếu đi nhịp độ tương tác giữa khách mời và người tham gia. Và cuộc dối thoại căng thẳng giữa khách mời với anh doanh nhân này lại tiếp tục. Tuy nhiên, buổi workshop cũng kết thúc trong tinh thân vui vẻ, ai nấy cũng có được những bài học của riêng mình. Có người biết cách về tổ chức lại nhân sự Marketing, người làm Viral biết cách tạo câu chuyện hấp dẫn hơn, người làm Content thì có công thức làm Content, startup có cái nhìn khác về làm truyền thông và sản phẩm, . . . Nhưng anh doanh nhân đó thì tôi nghĩ chắc là không rồi, bởi vì ảnh tham gia với tâm thế có những bài học cụ thể mang về, chứ không phải đối thoại như thế này. À mà không đâu, chắc chắn có mang về một cục lận, một cục tức trong mình.

p/s: Thời điểm tôi viết bài này, khi nhắc đến anh Nguyễn Minh Thảo chắc chắn sẽ nhiều bạn đã biết ảnh hơn rồi. Khi ảnh vừa gọi vốn thành công ở chương trình Shark Tank mùa 1 vừa qua. Còn nổi tiếng với cách nói nhanh như "súng máy", có chất "điên".

Các bạn có thể tham khảo bài viết về Zero Cost tại đây: https://blog.topdev.vn/triet-ly-marketing-0-dong-tat-ca-nam-o-chu-muon/
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Hoàng hôn trên mây

Chắc có lẽ ai cũng muốn lưu dữ lại những khoảnh khắc tuyệt vời khi ta được chứng kiến nó, trải nghiệm nó. Như đón hoàng hôn ngoài biển, những giây phút vui đùa bên cạnh bạn bè, ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ từ trên cao . v. v . qua ống kính máy ảnh hay smartphone. Bởi vì, khi đó ta lưu dữ lại được những khoảnh khắc tuyệt vời đấy có thể ngắm nhìn lại nó, nhớ lại những khoảnh khắc mà ta đã trải qua, và còn tuyệt vời hơn là có thể chia sẻ cho những người xung quanh.

Cái cảm giác đó thật sự rất khó tả khi ta được ngắm nhìn những khoảnh khắc tuyệt vời đấy trong cuộc sống, thiên nhiên . . .

Vào một chuyến bay từ Sài Gòn ra Huế, đó là một chuyến bay như những lần khác, chỉ khác là lần này tôi lại chọn chuyến khởi hành vào lúc chiều tà. Tôi lên máy bay, chậm rãi từng bước lại vị trí gần cửa sổ như đã check-in (làm thủ tục) trên vé và ngồi xuống, chuẩn bị tâm thế ngủ một giấc rồi tới nhà thôi. Nhưng lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi lướt nhìn qua cửa sổ thì nhìn thấy bầu trời một màu vàng óng thật đẹp. Ánh mắt cứ thế lướt nhìn theo mà máy bay cất cánh từ hồi nào không biết. Vù vù vù, tiếng động cơ hú lên khi máy bay đang lấy độ cao. 

Vụt, vụt qua từng lớp mây trắng tính. Máy bay còn đang nghiên mình xuyên qua tầng mây, tôi thấy đầu máy bay đã ẩn mình sau mây, rồi đến từng ô cửa sổ, rồi đến cánh máy bay. Cám giác như chiếc máy bay dần dần biến mất sau tầng mây kia. Rồi tôi nhìn thấy một khoản màu đen le lói vài tia sáng qua ô cửa sổ. Bỗng dưng tim tôi như ngừng đập, mọi âm thanh xung quanh như ngưng lại, mắt mở tròn xoe. Trước mắt tôi là một cảnh tượng thật tuyệt vời được tạo ra từ thiên nhiên. Nhìn xa xăm là một màu trắng tinh, khói mây cuộn tròn tạo thành từng từng lớp nối tiếp nhau như sóng biển. Mặt trời dần hiện ra, từng tia nắng rọi lên mây phản chiếu một màu vàng óng, cả bầu trời nữa trắng nữa vàng pha chút bóng mây thật là huyền ảo. Cái cảm giác này làm tôi chẳng biết đây là đang chiều tối hay tờ mờ sáng nữa. 

Lúc này tay chân cư như muốn đứng lên, lấy ngay điện thoại ra để ghi lại ngay khoảnh khắc tuyệt vời này. Nhưng trong đầu hiện ra một giọng nói thầm, hãy thưởng thức nó đi, hãy thưởng thức nó đi. Để tâm trí hòa mình vào khung cảnh.

Vừa một cái chớp mắt là một con chim sắt (may bay) bay ngang mặt trời, nó thu nhỏ mình trước một mặt trời to bự đang sẫm màu nắng. Chợt một suy nghĩ thoáng qua. Ôi hoàng hôn đây ư? Mặt trời đang tìm đến giấc ngủ sau một ngày làm việc đây ư? Tôi đang được ngắm một hoàng hôn khác lạ, không phải mặt trời đang lặng dần trên biển, hay lấp ló ẩn mình sau dãy núi dần chìm mình vào giấc ngủ. Mà là hoàng hôn trên mây đấy, mặt trời đang dần ẩn mình sau từng lớp mây, phủ trên mình một lớp khói mỏng nhẹ thoáng qua. Và kia là một chú chim đang trên đường bay về tổ sau một ngày tìm kiếm thức ăn.

Vù vù vù, bập bập bập, tiếng máy bay đang rung mình. Tôi chợt nhận ra may bay đang đi qua vùng nhiều mây, nó cũng đã lấy độ cao để tiếp tục hành trình đã được định sẵn. 

Còn tôi cũng đã hòa mình vào khung cảnh, ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy vào ký ức của mình. Cảm giác này làm tôi nhớ đến một bộ phim Mỹ, kể về hành trình một anh nhân viên văn thư làm trong bưu điện. Anh ta thực hiện một chuyến hành trình tìm đến nhiếp ảnh gia nổi tiếng chỉ đề gửi cho ông ta một bức ảnh bị gửi nhầm. Khi tìm được nhiếp ảnh gia ấy, anh nhân viên cũng đã có cơ hội chiêm ngưỡng một loài báo tuyết thật đẹp và nhiếp ảnh gia này đang tìm kiếm. Ông không chụp lại những bức ảnh, mà thay vào đó là ngắm nhìn và theo dõi chúng, ông dành khoảnh khắc này cho riêng mình.

Share This:    Facebook Twitter
Read More