Cạch cạch cạch. Cậu nhóc nhấn vào nút nguồn mà thấy tivi không lên hình.
- Ba ơi, cái này mở sao vậy ba.
Đứa con hối hả hỏi ba nó với giọng điệu đang gấp gáp như đang sắp kết thúc chương trình yêu thích.
Dưới bếp một gióng nói to vang lên:
- Con nhấn vào cái nút nguồn to to trên ti vi đó.
- Con ấn rồi, hắn không có lênnn. - Vừa nói, vừa nhấn cạch cạch liên tục vào cái nút
Lại dưới bếp một giọng nói to vang lên, nhưng bối rối hơn,
- Đợi ba tí, ba đang nấu ăn.
Đứa con ngồi bệt xuống thềm nhà, giọng điệu mếu máo nói:
- Hắn không lên, sắp hết hoạt hình của con rồi.
Người ba chạy vù lên, thấy cái phích cắm điện ti vi chưa được cắm. Ông nhanh tay cắm cái bụp, nhấn nút nguồn thế là ti vi lên hình, lên đúng lúc hoạt hình vừa với vào phim. Đứa con trai mặt hớn hở, miệng cười toe toét ngồi coi phim. Còn ba nó xoa nhẹ đầu nó, rồi nói:
- Ngồi coi phim đi, ba xuống nấu xong rồi ăn cơm.
Một hồi sau 2 cha con ngồi ăn cơm, cùng xem phim hoạt hình. Cả buổi ăn cơm đứa con toàn hỏi này hỏi họ, cái này sao, cái kia sao. Người ba vui vẻ trả lời, chỉ dẫn cho con từng đều một.
Này, này, này ông bạn già. Sao ông đang kể chuyện cho tui nghe thì đơ người ra thế, hai con mắt còn đỏ heo, rưng rưng nữa kìa.
- À xin lỗi ông bạn. Kể tới đoạn này làm tôi lại nhớ chuyện mấy tháng trước về nhà thăm con. Mà tôi thấy sao bây giờ hỏi cái gì nó cũng phàn nàn.
Người bạn già vỗ vai nói:
- Ông kể tôi nghe xem, trong này tui có ông để bầu bạn, có gì ông kể tui nghe.
Tôi thở dài, rồi bắt đầu câu chuyện. Chuyện là thế này, mấy tháng trước tụi nó đến đón tôi về nhà chơi mấy ngày. Tôi vui lắm ông bạn, về thăm mấy đứa cháu, hít thở không khí gia đình. Già rồi thì chỉ cần thế là đủ.
Có hôm ở nhà, tôi muốn cái ti vi để coi giải trí cho vui, chứ ở nhà chán chết. Cái tôi gọi thằng con lại hỏi.
- Cái này mở sao con? Sao không có nút bấm gì hết vậy.
- Ba dùng cái remote này, nhấn vào nút đỏ để mở ti vi xem.
Nói xong nó đi vào bếp tiếp. Tôi nhấn vào, cái ti vi lên hình nhìn đá quá, sáng rực. Mà chẳng thấy cái chương trình gì hết. Hiện lên một đống thứ đỏ vàng xanh tiếp, chữ tây tàu tùm lum. Cái tôi hỏi tiếp.
- Ơ con ơi, cái rì rì mót gì này dùng sao. Ti vi nó lên hình rồi mà ba không thấy chương trình truyền hình đâu hết,
- Đây là smart tivi ba ơi. Nó không giống mấy loại ti vi hồi xưa đâu.
- Sờ mát tivi là sao con?
- Là ti vi thông minh đó. Có thể tìm kiếm, xem các chương trình trên internet.
- Ồ, hay thế con. Lâu nay tao đâu có biết dùng mấy cái này đâu. Biết mỗi cái điện thoại quẹt quẹt là ghê rồi. Nhưng rồi cái này giờ coi sao?
- Ba nhấn giữ vào cái nút loa này và nói chương trình muốn xem. Ví dụ như thế này, chương trình hài kịch. Đấy là nó ra rồi mình chọn để coi thôi.
- Hay quá ta, giờ hiện đại và tiện lợi quá.
Nó vào bếp mang ra một cái đĩa trứng ốp la, kèm vài ổ bánh mì cho tôi.
- Ba sáng đi. Con đi làm đây.
- Ơ cái này mở sao con?
Với vẻ mặt hơi khó chịu, nó vừa đi vừa nói:
- Nãy con chỉ rồi đó. Ba nhấn nút và nói chương trình cần xem.
Thế là nó biến mất sau cánh cửa. Sau một hồi mày mò cũng chẳn biết coi sao, thôi cứ coi đại cái nó mở cho mình coi. Mà coi một lúc chán quá tôi gọi điện cho nó.
- Con hả? Ba này, cái ti vi này mở sao con. Ba mở mấy đài truyền hình mà không có.
Nó giọng to giọng nhỏ với tui.
- Nãy con hướng dẫn ba rồi. Ba nhấn nút và nói thôi. Giờ con bận việc rồi, gọi sau nha.
Vừa dứt lời nó tắt máy trong tíc tắt, tôi chưa kịp nói gì.
Thôi coi tiếp chứ biết giờ làm gì. Ấy sao giờ ra tiếng tây, tiếng tau gì đây rồi. Tôi gọi thằng con tiếp để hỏi.
- Con hả? Giờ nó ra tiếng tây, tiếng tau gì rồi này.
Nó thở dài, giọng có vẻ khó chịu.
- Nãy con hướng dẫn ba rồi. Nhấn nút và nói là nó tìm lại thôi.
- Lại tắt máy trong tíc tắc. Chưa kịp nói gì luôn.
Tôi thấy khó dùng quá thế là tắt luôn cái ti vi. Tôi đi vong vong quanh nha, sờ mò mọi đồ đạc trong nhà mà thấy cái nào cũng là lạ, nút thì lại ít, mà cái nào cũng toàn tiếng nước ngoài. Một lát thấy nó về lấy gì đấy, có vẻ gấp gáp lắm. Tôi chặn hỏi:
- Con, cái ti vi này mở sao con? Chỉ lại cho ba đi. Chứ khó dùng quá.
Vẻ mặt nhăn nhó, giọng thì cau cáu nói:
- Con hướng dẫn lại cho ba này.
Nó nói vừa nhanh vừa khó hiểu, cái tôi nói:
- Con nói từ từ thôi. Không hiểu gì hết.
Nó cáu lên, nói tiếng to.
- Thôi ba coi gì nói đi. Con mở ba coi. Giờ con đang gấp lắm.
Tôi lắp ba lắp bắp nói:
- Con con mở cái chương trình ba thích ấy.
- Chương trình gì sao con biết, ba phải nói chứ. (Vẻ mặt với cái giọng khó chịu lắm)
- Ừ thì mở nhạc xưa đi.
- Nhạc xưa tuyển chọn.
Xong cái nhạc hát lên thấy hay thiệt. Rồi nó quăng cái rì mót vào ghế, rồi đi nhanh ra cửa trông gấp lắm. Nó quay lại nói:
- Con mở rồi đấy, có gì ba đừng gọi con. Con đang bận việc lắm.
Tôi ngồi cái bệt xuống ghế mà chẳng thế nói nên lời, thêm cái ra bài hát đúng tâm trạng nữa chứ. Hai con mắt rưng rưng mà nhớ lúc trước. Nó hỏi đủ thứ câu tôi đều mĩm cười trả lời, có câu hỏi đi hỏi lại tôi cũng bình thản đáp. Còn bây giờ, tôi già rồi, mọi thứ thì hiện đại quá, mà tôi hỏi nhờ nó có mấy câu mà đã khó chịu rồi. Nhớ lại mà thấy buồn lòng ông bạn già ạ.
Ông bạn già thở dài, tụi nhỏ giờ sống ở thời hiện đại hơn ba mẹ nó. Nên cái gì cũng hiện đại quá, tụi nó quên mất mấy cái thô sơ rồi. Ông may mắn còn con cái tới thăm, lâu lâu đón về nhà chơi. Còn như tui, con cái giờ không còn nhớ tui nữa. Vào cái viện dượng lão này xong là tụi nó quên hẳn tui luôn. Thôi ông bỏ qua cho nó đi, về nhà thăm mấy đứa cháu là vui rồi, cái gì không biết dùng thì đừng hỏi không thôi lại làm tụi nó cáu.