Hoàng hôn trên mây

Chắc có lẽ ai cũng muốn lưu dữ lại những khoảnh khắc tuyệt vời khi ta được chứng kiến nó, trải nghiệm nó. Như đón hoàng hôn ngoài biển, những giây phút vui đùa bên cạnh bạn bè, ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ từ trên cao . v. v . qua ống kính máy ảnh hay smartphone. Bởi vì, khi đó ta lưu dữ lại được những khoảnh khắc tuyệt vời đấy có thể ngắm nhìn lại nó, nhớ lại những khoảnh khắc mà ta đã trải qua, và còn tuyệt vời hơn là có thể chia sẻ cho những người xung quanh.

Cái cảm giác đó thật sự rất khó tả khi ta được ngắm nhìn những khoảnh khắc tuyệt vời đấy trong cuộc sống, thiên nhiên . . .

Vào một chuyến bay từ Sài Gòn ra Huế, đó là một chuyến bay như những lần khác, chỉ khác là lần này tôi lại chọn chuyến khởi hành vào lúc chiều tà. Tôi lên máy bay, chậm rãi từng bước lại vị trí gần cửa sổ như đã check-in (làm thủ tục) trên vé và ngồi xuống, chuẩn bị tâm thế ngủ một giấc rồi tới nhà thôi. Nhưng lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi lướt nhìn qua cửa sổ thì nhìn thấy bầu trời một màu vàng óng thật đẹp. Ánh mắt cứ thế lướt nhìn theo mà máy bay cất cánh từ hồi nào không biết. Vù vù vù, tiếng động cơ hú lên khi máy bay đang lấy độ cao. 

Vụt, vụt qua từng lớp mây trắng tính. Máy bay còn đang nghiên mình xuyên qua tầng mây, tôi thấy đầu máy bay đã ẩn mình sau mây, rồi đến từng ô cửa sổ, rồi đến cánh máy bay. Cám giác như chiếc máy bay dần dần biến mất sau tầng mây kia. Rồi tôi nhìn thấy một khoản màu đen le lói vài tia sáng qua ô cửa sổ. Bỗng dưng tim tôi như ngừng đập, mọi âm thanh xung quanh như ngưng lại, mắt mở tròn xoe. Trước mắt tôi là một cảnh tượng thật tuyệt vời được tạo ra từ thiên nhiên. Nhìn xa xăm là một màu trắng tinh, khói mây cuộn tròn tạo thành từng từng lớp nối tiếp nhau như sóng biển. Mặt trời dần hiện ra, từng tia nắng rọi lên mây phản chiếu một màu vàng óng, cả bầu trời nữa trắng nữa vàng pha chút bóng mây thật là huyền ảo. Cái cảm giác này làm tôi chẳng biết đây là đang chiều tối hay tờ mờ sáng nữa. 

Lúc này tay chân cư như muốn đứng lên, lấy ngay điện thoại ra để ghi lại ngay khoảnh khắc tuyệt vời này. Nhưng trong đầu hiện ra một giọng nói thầm, hãy thưởng thức nó đi, hãy thưởng thức nó đi. Để tâm trí hòa mình vào khung cảnh.

Vừa một cái chớp mắt là một con chim sắt (may bay) bay ngang mặt trời, nó thu nhỏ mình trước một mặt trời to bự đang sẫm màu nắng. Chợt một suy nghĩ thoáng qua. Ôi hoàng hôn đây ư? Mặt trời đang tìm đến giấc ngủ sau một ngày làm việc đây ư? Tôi đang được ngắm một hoàng hôn khác lạ, không phải mặt trời đang lặng dần trên biển, hay lấp ló ẩn mình sau dãy núi dần chìm mình vào giấc ngủ. Mà là hoàng hôn trên mây đấy, mặt trời đang dần ẩn mình sau từng lớp mây, phủ trên mình một lớp khói mỏng nhẹ thoáng qua. Và kia là một chú chim đang trên đường bay về tổ sau một ngày tìm kiếm thức ăn.

Vù vù vù, bập bập bập, tiếng máy bay đang rung mình. Tôi chợt nhận ra may bay đang đi qua vùng nhiều mây, nó cũng đã lấy độ cao để tiếp tục hành trình đã được định sẵn. 

Còn tôi cũng đã hòa mình vào khung cảnh, ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy vào ký ức của mình. Cảm giác này làm tôi nhớ đến một bộ phim Mỹ, kể về hành trình một anh nhân viên văn thư làm trong bưu điện. Anh ta thực hiện một chuyến hành trình tìm đến nhiếp ảnh gia nổi tiếng chỉ đề gửi cho ông ta một bức ảnh bị gửi nhầm. Khi tìm được nhiếp ảnh gia ấy, anh nhân viên cũng đã có cơ hội chiêm ngưỡng một loài báo tuyết thật đẹp và nhiếp ảnh gia này đang tìm kiếm. Ông không chụp lại những bức ảnh, mà thay vào đó là ngắm nhìn và theo dõi chúng, ông dành khoảnh khắc này cho riêng mình.

Share This:    Facebook Twitter