Kiên nhẫn để đạt điều bạn muốn

Trong cuộc sống có lẻ đã nhiều lần chúng ta thiếu một chút kiên nhẫn, để rồi đánh mất đi cơ hội việc làm yêu thính, món ăn ngọt tuyệt, một cuộc hẹn với người con gái trong mộng. Chỉ một chút thiếu kiên nhẫn thôi mà chúng ta đã sống trong tiếc nuối. Cuộc sống tôi không ít lần như vậy.


Chuyện là thế này, vào một buổi trưa trời mưa phùn nhẹ, gió thổi se se lạnh. Tôi chuẩn bị ba lô, áo quần chờ xe buýt để đi lên thành phố Huế chơi. Nhìn đồng hồ đã 12h20 rồi, gập laptop cái bập bỏ vào ba lô và không quên kèm 1 cuốn sách, thay quần áo như chớp, chộp lấy đôi giày, phóng ra cổng nhà để chờ xe buýt. 

Đứng loay hoay dưới trời mưa, tôi thấy 12h30 rồi sao chưa thấy xe buýt nhỉ. Nghĩ nay xe buýt đi trễ hoặc hư xe giữa đường nữa rồi. Vừa chờ xe buýt, vừa đứng trò chuyện với chị hàng xóm về đủ thứ trên đời. 12h35 rồi sao chưa thấy xe buýt nhỉ. Không lẻ hôm nay nó không chạy ta? Có bữa chị đợi nó tới 1 giờ kém 10 hay 15 gì mới chạy (chị hàng xóm nói). Chắc hôm nay cũng vậy rồi. 

12h40 tôi ý định đi về, không chờ xe nữa. Rồi buộc miệng nói: Có khi nào em vừa về thì xe chạy qua không nhỉ? Chị hàng xóm bảo đứng đợi thêm chút đi, có bữa nó chạy trễ lắm. Tôi và chị lại tiếp tục buôn dưa lê, bán dưa chuột dưới trời mưa phùn nhẹ và có chút se se lạy (Thời tiết này mà các cặp hẹn hò nhau thì lãng mạn hết sẩy luôn). Tôi vẫn cứ thế đứng chờ xe buýt tiếp, liên tục buộc miếng nói có khi nào em về thì xe buýt chạy qua không nhỉ. Mỗi lần tôi nói thế thì chị hàng xóm cứ bảo đợi thêm chút nữa đi. Đứng quay ra đường để còn nhìn thấy xe, đứng vậy sao nhìn thấy được, xe buýt chạy nhanh lắm đấy. Ấy thế là tôi đứng đợi tiếp.

12h50 sự kiên nhẫn của tôi đã không còn nhiều, tôi buộc nghĩ giờ này mà không thấy xe nữa thì chắc không chạy rồi, đi về thôi. Tôi chào chị, rồi đi về nhà. Tháo giày, lấy khăn lau khô cái ba lô. Bỗng có linh tính chuẩn bị có xe buýt. Y như vậy, quay lưng nhìn ra đường là chiếc xe buýt vàng màu sẫm, thêm vào một đường chỉ sơn lớn đỏ bao quanh thân xe chạy lướt qua cái vụt. Vội liếc mắt nhìn đồng hồ thì mới có 12h53 phút. Ôi, thiếu kiên nhẫn chỉ có 3 phút mà tôi đã lỡ cả 1 chuyến xe buýt. Uổng phí gần 30 phút đừng chờ xe buýt. Và còn bỏ qua lời khuyên đứng đợi thêm chút nữa chứ. Chỉ kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi có lẻ đã không lỡ mất chiếc xe buýt rồi. Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi có một trải nghiệm, một câu chuyện để ngồi viết ra từng dòng, từng chữ gửi đến các bạn thế này. 


Nhớ nhé, kiên nhẫn không hề dễ chịu chút nào, cũng không hề dễ làm chút nào. Chúng cần hiểu phải luyện tập, cần phải nỗ lực hơn nhiều khi tập chó mình thói quen kiên nhẫn. Bởi vì não chúng ta không hề sẵn sàng chờ đợi một điều gì quá lâu, nó sẽ cảm thấy mệt mỏi khi có 1 khoản trống trong thời gian dài chờ đợi. Vậy hãy làm một việc gì đấy trong khoản thời gian trống đấy để không lãng phí, mà còn tập sự kiên nhẫn nữa.
Share This:    Facebook Twitter