Một chút vui, một chút buồn

Hôm nay cao hứng khi mấy đứa em rủ chơi game Liên Minh, tôi háo hức ra The Coffee House ở Đà Nẵng để chuẩn bị tham chiến cùng tụi nó. Nhưng mà chợt nhận đoạn chat với thằng bạn. Tụi nó đang tập trung nhậu, trò chuyện ở nhà con bạn nhân dịp có 1 thằng trong nhóm chuẩn bị vào đeo gông. Thế là thằng bạn chat qua fb hỏi tôi muốn nói chuyện không thì để nó call. Tôi cảm thấy có chút chạnh lòng và ngại ngại khi không muốn nói chuyện. Nhưng rồi một lát sau tôi suy nghĩ lại, ừ thì cứ gọi, nói chuyện thôi chứ có éo gì đâu mà lo nhỉ. Thế là cuộc trò chuyện bắt đầu.

Tôi cảm thấy vui khi cả đám đang trò chuyện, chia sẻ về cuộc sống. Tiếc là có 1 đứa phải về sớm, cũng vì gặp ba mẹ chồng gì đó - Trước nó là đứa hú hỉ cả đám, giờ cả đảm hú hỉ mà hay thiếu nó. Tôi bắt đầu xem qua các gương mặt thân quen rồi trò chuyện với từng đứa. Tụi nó luôn gọi tôi vào Sài Gòn để đủ đổng nhóm, để làm việc chung. Lúc đấy tôi cũng cảm thấy ờ thì cũng nên vô nhỉ, lâu lâu cả đảm tụ tập chia sẻ vui mà, thân thiết hơn. Nhưng chợt nghĩ lại giờ vô làm gì, tôi quyết định ra quê làm việc và lập nghiệp, rồi còn nhiều yếu tố khác nữa. Với tính tôi ít chia sẻ về cuộc sống cá nhân, vì thế cũng ít khi tôi nói nhiều về dự định. Tụi bạn nó chơi thân, cho nên nó biết nó thấy các vấn đề tôi gặp, tụi nó chia sẻ quan điểm để giúp tôi. Nói chung là tụi nó cũng muốn tôi vào cho đông đủ, mỗi cuộc tụ tập không thiếu ai.

Về phía tôi thì tôi thấy có chút vui chứ, vui vì tụi bận vẫn còn nhớ mình, vẫn còn muốn mình vô lại Sài Gòn, kiểu như mình là một mảnh ghép để giúp cả đám vui hơn trong mỗi lần tụ tập. Thế nhưng cũng có một chút buồn, buồn vì tôi cảm thấy khi ra quê thì tôi không còn cảm nhận được nhiều tình cảm, sự liên kết giữa cả đảm bạn, các hoạt động trong cuộc sống như lúc ở Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, nói chung mọi thứ trong tôi nó chẳng rõ ràng hay mạch lạc gì cả. Mọi thứ cứ như 1 đống bùi nhùi.
Share This:    Facebook Twitter
Read More

Đòi link download Windows

haizz, đây là một câu chuyện mà chính bản tôi cũng tự cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thiếu đi sự kiên nhẫn, đòi hỏi diễn ra nhanh.

Chuyện là thế này, tôi mới mua cai laptop cũ và muốn cài lại win. Thằng em nó bảo để nó upload cái bản cài đặt cái phiên bản win nó dùng, vừa ổn định, vừa an toàn khi download. Thế tôi đồng ý và chờ đợi ngay, nó nói cũng khoản 10p là xong mà. Sự là lúc đó tôi cũng đang ngồi download bản cài đặt từ Mircrosoft, có điều nó khá chậm. Nhưng bên thằng em tôi mất 10p upload, băng thông lớn thì tải cũng nhanh nữa. Sự là thế đấy, thấy bên nào có lợi hơn thì chọn thôi.

Ừ thì ngồi đợi, 2 anh em ngồi nói tào lao, cơ mà sự đời ai nói trước, 10p đã trôi qua mà chưa thấy link đâu. Tôi liên tục đòi link. Link download tao đâu? 10p rồi. Tôi chẳng thể giữ sự kiên nhẫn được.

Ấy thì cũng chỉ là mạng có vấn đề thôi, nên nó mới upload lâu như thế, cũng là ngồi ở quán cafe nữa, nên bị ảnh hưởng là đều đương nhiên. Nhưng thế mà tôi đâu có chịu, liên tục đòi link, liên tục kêu ca. 10p trôi qua, 20p trôi qua, 30p trôi qua . . . cứ thể trôi qua, tôi vẫn chưa có link download, upload speed thì mỗi lúc mỗi chậm lại, chậm lại rồi cho đến lúc nó pending. Thế là kết thúc tại đây, tôi phải quay lại download từ Mircrosoft.

Quả thật với tốc độ phát triển internet rất nhanh, cũng phần nào đó đã kéo theo nhiều thứ cũng cần phải nhanh theo, đồng nghĩa với việc con người bớt thích chờ đợi, ít kiên nhẫn hơn. Tôi còn nhờ cách đây gần 10 năm, lúc đấy internet chưa thịnh hành, các tiệm net làm ăn rất khá. Tôi ngồi tải một phải nhạc có chưa tới 3MB mất đã hơn cả 1 phút. Tải bản cài đặt Win XP khi thấy đó đã được 90%, 91%, 92% . . . 99% là cái cảm giác rất xung đã, ngồi đếm từng giây mong nó hện Finish. Ơ còn bây giờ thì sao, còn bây giờ nghe nhạc trực tiếp trên các website, nó bị delay là thấy cáu ngay. Khi tải bản cài đặt Windows 10 có hơn 4Gb mà ngồi đợi 30p là cũng thấy khó chịu rồi, rồi đột nhiên nó tăng lên 1h download là tính kiên nhẫn giảm hẳn.



Share This:    Facebook Twitter
Read More

Chỉ bật đèn đọc sách thôi, tôi thấy vui rồi.

Trên chuyến bay từ Huế đi Hồ Chí Mình của Jetstar. Tôi bước lên máy bay và tìm đến ghế ngồi ghi trên vé. Mọi chuyện đều diễn ra bình thường như mọi chuyến bay tôi từng đi, mọi người xếp hành lý lên ngăn chứa, ngồi vào đúng chổ và thắt dây an toàn. Mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến khi máy bay cất cánh mà không hề có sự phàn nàn hay bất trắc gì diễn ra. Một chuyến bay có vẻ tốt lành là đây chứ đâu.

Cơ trưởng thông báo chuẩn bị khởi hành, các anh chị tiếp viên bắt đầu công việc như thường lệ là hướng dẫn an toàn bay, nào thắt dây an toàn, nào sử dụng áo phao, nào sử dụng mặt nạ dưỡng khí. Trong chúc lát, tiếng động cơ kêu ùuuu lên, máy bay lao vút lên bầu trời bỏ lại sân băng và người phất cờ ra hiệu lệnh bay phía sau. Chiếc phi cơ Jetstar vượt qua từng lớp mây trắng xóa, mặt trời dần hiện ra trước mặt chiếu từng tia nắng qua ô cửa. 

[image]
Ảnh minh họa

Còn tôi, như thói quen, tôi lấy sách ra đọc mà chẳng để ý đến có thiếu sáng hay không, có những gì diễn ra xung quanh. Đang chăm chú đọc từng dòng chữ, chợt có ánh sáng đèn, tôi thấy rõ hơn hẳn nhưng chẳng biết vì sao. Vội ngước mắt nhìn lên, à, thì ra có một chị tiếp viên "tiện tay" bật cái đèn đọc sách trong lúc đẩy xe phục vụ đồ ăn thức uống trên máy bay. Ờ thì cũng hay đó, có thể nói đây là chuyến bay của Jetstar mà tôi cảm thấy hài lòng về cách ứng xử của các anh chị tiếp viên. Tuy không cần gì quá chuyên nghiệp, nhưng tinh tế giúp đỡ hành khách như thế là cũng đủ rồi. Bởi vì hành động nhỏ nhưng để lại ấn tướng lớn đấy.
Share This:    Facebook Twitter
Read More