Một chút vui, một chút buồn

Hôm nay cao hứng khi mấy đứa em rủ chơi game Liên Minh, tôi háo hức ra The Coffee House ở Đà Nẵng để chuẩn bị tham chiến cùng tụi nó. Nhưng mà chợt nhận đoạn chat với thằng bạn. Tụi nó đang tập trung nhậu, trò chuyện ở nhà con bạn nhân dịp có 1 thằng trong nhóm chuẩn bị vào đeo gông. Thế là thằng bạn chat qua fb hỏi tôi muốn nói chuyện không thì để nó call. Tôi cảm thấy có chút chạnh lòng và ngại ngại khi không muốn nói chuyện. Nhưng rồi một lát sau tôi suy nghĩ lại, ừ thì cứ gọi, nói chuyện thôi chứ có éo gì đâu mà lo nhỉ. Thế là cuộc trò chuyện bắt đầu.

Tôi cảm thấy vui khi cả đám đang trò chuyện, chia sẻ về cuộc sống. Tiếc là có 1 đứa phải về sớm, cũng vì gặp ba mẹ chồng gì đó - Trước nó là đứa hú hỉ cả đám, giờ cả đảm hú hỉ mà hay thiếu nó. Tôi bắt đầu xem qua các gương mặt thân quen rồi trò chuyện với từng đứa. Tụi nó luôn gọi tôi vào Sài Gòn để đủ đổng nhóm, để làm việc chung. Lúc đấy tôi cũng cảm thấy ờ thì cũng nên vô nhỉ, lâu lâu cả đảm tụ tập chia sẻ vui mà, thân thiết hơn. Nhưng chợt nghĩ lại giờ vô làm gì, tôi quyết định ra quê làm việc và lập nghiệp, rồi còn nhiều yếu tố khác nữa. Với tính tôi ít chia sẻ về cuộc sống cá nhân, vì thế cũng ít khi tôi nói nhiều về dự định. Tụi bạn nó chơi thân, cho nên nó biết nó thấy các vấn đề tôi gặp, tụi nó chia sẻ quan điểm để giúp tôi. Nói chung là tụi nó cũng muốn tôi vào cho đông đủ, mỗi cuộc tụ tập không thiếu ai.

Về phía tôi thì tôi thấy có chút vui chứ, vui vì tụi bận vẫn còn nhớ mình, vẫn còn muốn mình vô lại Sài Gòn, kiểu như mình là một mảnh ghép để giúp cả đám vui hơn trong mỗi lần tụ tập. Thế nhưng cũng có một chút buồn, buồn vì tôi cảm thấy khi ra quê thì tôi không còn cảm nhận được nhiều tình cảm, sự liên kết giữa cả đảm bạn, các hoạt động trong cuộc sống như lúc ở Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, nói chung mọi thứ trong tôi nó chẳng rõ ràng hay mạch lạc gì cả. Mọi thứ cứ như 1 đống bùi nhùi.
Share This:    Facebook Twitter