Tối hôm đấy bắt một cuốc xe Grabbike từ quán cafe về nhà. Trên đường về, tôi trò chuyện cùng với một anh Grab từ Miền Trung (Quảng Nam) vào Sài Gòn lập nghiệp. Anh kể, vào Sài Gòn thì ngày đi làm công nhân, đến tối là chạy Grab để kiếm thêm thu nhập. Hiện anh đang ở trọ với mấy người em trong gia đình. Cuộc sống tuy khó khăn, xô bồ ở đất Sài Gòn này. Nhưng anh vẫn cảm thấy tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn lúc ở quê.
Tôi hỏi tại sao anh chọn vào Sài Gòn, trong khi đó ở Đà Nẵng cũng rất phát triển, lại gần nhà hơn nữa. Anh Grab cũng thừa nhận điều đấy. Ở Đà Nẵng phát triển lắm, thu nhập cũng khá tốt. Tuy nhiên, công việc không hề dễ kiếm chút nào, cũng đòi hỏi trình độ và bằng cấp dữ lắm. Những người lao động chân tay như anh muốn sống được ở Đà Nẵng cũng đôi phần khó.
Trước khi vào Sài Gòn, ảnh cũng đã làm việc và sinh sống ở Đà Nẵng vài năm. Nên phần nào đấy việc quyết định vào Sài Gòn là một đều hợp lý với bản thân ảnh. Vào Sài Gòn gần mấy đứa em, nuôi tụi nó đi học nữa.
Anh Grab nói tiếp. Bởi vì vào đây công việc dễ kiếm hơn nhiều, mức thu nhập cũng khá hơn. Ngày làm công nhân, đêm chạy grab thì hàng tháng cũng dư một chút để dành. Sài Gòn cũng không khó sống lắm, người xa quê, tư xứ rất nhiều. Nên cũng có phần đồng cảm và dễ chia sẻ trong cuộc sống.
Nghe câu chuyện của anh bạn đồng hương, tôi cũng phần nào đấy hiểu ra rằng. Sâu bên trong mỗi con người, ai cũng mong muốn được làm việc gần nhà, gần gia đình. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn, buộc con người ta phải tha hương cầu thực, làm nhiều hơn, xa gia đình.
Vậy cớ hà chi phải chọn Sài Gòn, mà không phải một nơi khác? Là bởi vì Sài Gòn dễ kiếm việc hơn thôi.